Anh yêu em như thế

Hôm nay là ngày thi cuối cùng của kì học thứ hai, năm ba, lớp đại học của Mai tổ chức tiệc liên hoan. Sau hôm nay, sẽ có những người chuẩn bị đi thực tập, một số khác bổ sung môn học còn thiếu, có lẽ phải rất lâu sau đó họ mới có thể gặp mặt đông đủ như bây giờ. Ai cũng chung suy nghĩ sẽ hết mình bên nhau trong ngày cuối cùng này…

Tiếng cụng ly, tiếng reo hò át đi hồi chuông điện thoại kéo dài đã lâu. Đêm muộn, bạn học đưa Mai trở về nhà. Khi ấy, cô mới giật mình xem điện thoại trong túi xách. Hai mươi cuộc gọi nhỡ, mười tin nhắn, tất cả đều là của Trung. Bước chậm chạp về căn nhà trọ, nhìn thấy bóng người từ phía xa, Mai run run thò tay vào túi áo ấn chặt phím nguồn điện thoại. Hít một hơi thật sâu, Mai tiến nhanh về phía trước. Thấy cô đi tới, Trung lớn tiếng.

Hình ảnh minh họa

“Em đi đâu mà bây giờ mới về? Có biết mấy giờ rồi không hả?” Âm thanh vang vọng khắp ngõ nhỏ, đầu Mai quay cuồng, cô ngã quỵ xuống nền đất lạnh giá.

“Còn không mau đứng dậy! Em định ngồi đó đến bao giờ?” Trung tiến đến bên Mai, đỡ cô dậy.

Tiếng bước chân gõ cộp cộp lên bậc cầu thang, người phía sau đi ngay sát cạnh cô, hơi nóng phả vào gáy khiến Mai run rẩy. Cô có chút sợ Trung. Cửa phòng bật mở, điện sáng chiếu vào mắt làm đầu Mai ong ong, Trung lạnh lùng ngồi vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm nghị.

“Nói đi, cả ngày hôm nay em đi đâu?”

“Sáng em đi thi sau đó đi liên hoan với lớp!” Mai ngồi tựa vào mép ghế, trả lời.

“Đi chơi với lớp mà bây giờ mới về?”

“Hôm nay là ngày cuối, nên…”

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, là con gái em phải biết chú ý giữ gìn chứ!…” Trung cắt ngang lời Mai, nói liên hồi, xối xả, cô không còn nghe được thêm điều gì nữa. Một chút hơi rượu có lẽ làm Mai trở nên can đảm hơn, cô đứng bật dậy, hét lớn.

“Em chính là loại con gái như thế đấy! Bây giờ anh muốn gì, anh muốn gì ở em?”

“Em nói sao?” Trung kinh ngạc nhìn Mai. “Hôm nay em mệt rồi, thay quần áo rồi ngủ sớm đi, hôm sau chúng ta nói chuyện!”

“Anh nói yêu em, anh yêu em hay anh yêu hình mẫu người yêu trong trí tượng tưởng của anh? Anh nói đi!” Mặc Mai gào thét, Trung vẫn không dừng bước. Vì anh biết, bây giờ anh có nói gì với cô cùng là vô ích.

“Chúng ta chia tay đi!” Dù say, dù không tỉnh táo nhưng Mai cũng ý thức được mình đang nói điều gì. Trung sững lại nhìn cô, hồi lâu anh đáp trả “Được! Anh nghe em!”

Cánh cửa phòng không chịu được lực đẩy quá mạnh, vang lên âm thanh kẽo kẹt. Mai ngồi bó gối lặng yên, ngoài kia, trời đang dần sáng. Khi những tia nắng chen nhau chiếu vào trong căn phòng, nước mắt thi nhau rơi trên gương mặt xanh xao của Mai vì thức suốt một đêm. Khi trời sáng, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mê. Giở điện thoại đọc lại từng dòng tin nhắn hôm qua cô bỏ quên, mọi thứ giữa cô và Trung, đã chấm dứt, đã kết thúc thật rồi…

Ba năm trước…

Mai là tân sinh viên mới nhập trường. Trung là thạc sỹ mới từ nước ngoài về phụ trách dạy lớp Mai một môn học. Giữ chức lớp trưởng nên Mai có nhiều lần liên lạc hơn với Trung. Thầy giáo trẻ mới về trường nhiệt tình, thân thiện được lòng rất nhiều sinh viên trong đó có Mai. Từ những tin nhắn báo lịch học, lịch kiểm tra, cho tới những tin hỏi bài tập cá nhân, hết học kì I, Mai và Trung vẫn giữ liên lạc sau đó. Trung hơn Mai 7 tuổi, anh cũng đã từng trải qua thời sinh viên nhiều khó khăn, trắc trở nhưng cũng nhiều niềm vui, hạnh phúc. Trung sẵn sàng giải đáp, chỉ dẫn cho Mai mọi điều. Dần dần, những cuộc hẹn bất ngờ đã đến, nửa năm sau, khi là sinh viên năm hai, Mai đã nhận lời yêu Trung.

Mối tình giữa giảng viên – sinh viên vẫn luôn chứa đựng những hồ nghi, đàm tiếu không hay từ mọi người. Họ yêu nhau trong bí mật, vốn dĩ những thứ vụng trộm thường đem lại cho người ta cảm giác kích thích đầy ngọt ngào.

Mai là một sinh viên năng động, các câu lạc bộ, đoàn đội nếu có thể cô đều đăng kí tham gia. Cũng đôi khi những công việc ấy lấn át thời gian học tập, làm thêm của Mai nhưng cô vẫn vui vẻ tiếp nhận điều đó.

Yêu nhau chưa được bao lâu, Trung bắt đầu kiểm soát giờ giấc của Mai. Những tối cô đi làm về muộn, thấy dáng Trung trước cửa khu nhà trọ, Mai đã rất hạnh phúc ở những ngày đầu tiên như thế, nhưng về sau, mỗi lần như vậy, cô cảm thấy áp lực nhiều hơn hạnh phúc. Anh bảo cô ngừng tham gia vào các câu lạc bộ, tập trung cho việc học, chỉ thi thoảng mới ghi danh vào các hoạt động nhưng Mai không nghe. Có một lần bài kiểm tra của Mai đạt số điểm khá tệ, cô than thở với Trung lại nhận được sự chỉ trích từ anh. Sự việc lần này quả thật như lời Trung nói, mải mê với các chương trình khiến Mai không còn thời gian chăm lo cho bài vở. Cô cuối cùng cũng nghe lời anh rút khỏi câu lạc bộ. Nhìn lại chặng đường hơn một năm đã đi qua cùng những người bạn, có những đêm, Mai ngồi một mình bật khóc.

Những ngày sau đó, Trung thúc ép Mai vào những môn học. Thời gian đi chơi vui vẻ bên nhau, cuộc trò chuyện giữa hai người họ cũng chỉ xoay quanh việc học tập của Mai. Cô không còn những đêm thâu cùng những người bạn, cũng không có những cuộc hẹn, cuộc chơi vì cô bận chuyện “học hành”. Chỉ thi thoảng Mai mới tham gia vào các hoạt động xã hội, mà những sự kiện ấy, cũng đã qua sự “kiểm duyệt” của Trung.

Từ một người hoạt bát, Mai dần trở nên thu mình, cô lạc lõng giữa những cuộc chuyện trò của bạn bè đồng trang lứa. Khi họ còn mải mê chạy theo những đam mê, những hứng thú dù chỉ là nhất thời và có thể sẽ thất bại của mình thì cô đã đi trên con đường được người khác vạch sẵn.

Những cuộc cãi vã ngày một dày hơn giữa Mai và Trung. Mai không muốn gặp mặt Trung vì ngoài chuyện học của cô, dường như chẳng còn điều gì khác giữa hai người họ. Những bất ngờ nho nhỏ Trung tạo cho Mai duy trì mối quan hệ hai người, nhưng không đủ để kéo dài mãi mãi… Hai người chia tay lần đầu tiên là khi Mai đi phượt cùng bạn mà không cho Trung biết. Cô nói với anh cô về nhà, vì Mai biết rằng nếu nói lí do thật, Trung sẽ chẳng bao giờ cho cô đi.

Chuyến đi đó, Mai không dám chụp ảnh nhiều cùng bạn bè vì cô không thể đăng lên. Tuy vậy, nó cũng là chuyến đi ý nghĩa nhất trong suốt năm qua của cô. Nhưng cuối cùng, Trung cũng vẫn biết. Anh tìm đến cô ngay khi cô mới đặt chân về phòng. Vẫn là những cuộc cãi vã, lần này đã lên đến đỉnh điểm.

“Yêu anh, em mệt mỏi lắm! Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi!”

Hai ngày sau đó, Trung tìm gặp Mai. Anh nói vì anh chỉ muốn tốt cho cô, lần sau anh sẽ chú ý… Họ hòa hợp được ít lâu nhưng cuối cùng, hai người vẫn chia tay vào ngày năm đó. Trung không tìm gặp Mai sau đó, có lẽ, anh cũng đã mỏi mệt rồi…

Những ngày đầu chia tay Trung, Mai thấy chính mình như cọng bè trôi lênh đênh giữa biển nước mịt mùng, như con chim ở lâu trong lồng, phá được cửa nhưng chẳng biết bay về đâu. Những người bạn của cô, họ bận bịu với công tác của mình, còn Mai, cô ngồi một mình tròn căn phòng suốt hai ngày, hai đêm.

Cô bị ngất phải vào bệnh viện, ngày đó, bạn bè cũ mới đều đến thăm cô đông đủ, chỉ có Trung là không. Cô không biết Trung khi ấy đang dự hội thảo ở nước ngoài nên anh không hay tin tức về cô… Một vài người bạn biết chuyện của Mai, người thông cảm, kẻ nói cô ngốc nghếch.

Nhưng dù cuộc sống gặp phải điều gì thì con người vẫn phải cố gắng tiếp nhận, bước tiếp vì ở trên đời, đâu chỉ có riêng ai. Mai dần trở nên an yên sau đó. Cô đi thực tập tại một công ty, ngày cô nhận lễ tốt nghiệp, Trung ngồi ở hàng ghế phía dưới, nhưng vốn dĩ anh hiển nhiên sẽ ngồi ở vị trí đó, không phải vì cô.

Với tấm bằng cùng các kĩ năng, hoạt động xã hội vừa đủ, Mai nhanh chóng được nhận vào làm ở một công ty. Tuy còn nhiều thiếu xót nhưng cô cũng dần dần có thể học hỏi và bù đắp thêm kinh nghiệm.

Đã một năm kể từ ngày Mai và Trung chia tay. Mai dần dần cảm nhận được những gì Trung nói. Chỉ tiếc rằng, những năm ấy cô còn quá trẻ để hiểu ra. Anh có thể yêu cô một tình yêu ích kỉ nhưng không có toan tính. Anh muốn cô trở nên giỏi giang, nhưng cô nghĩ anh muốn biến cô thành hình mẫu của mình.

Trong tình yêu, đôi lúc, khi bạn muốn thay đổi ai đó theo suy nghĩ của mình, dù thật tâm bạn muốn tốt cho người ấy, nhưng bạn lại không nhận ra, trái tim người đó đã không còn ở bên cạnh bạn, nghe bạn sắp xếp nữa rồi.

Một vài lần, đôi tay Mai run run gõ lại dãy số quen thuộc, tựa như ngày cô mở những dòng tin nhắn hôm ấy… Đổi số điện thoại mới, cô ấn phím gọi, giọng anh ở đầu dây bên kia vang lên ấm áp, cô yên lặng hồi lâu.

“Là em phải không?”

Mai vội vàng tắt máy. Những ngày sau đó, cô chờ đợi nhưng Trung không đến tìm cô… Có lẽ, cô đã nghe nhầm, hoặc chỉ là, anh nghĩ cô là một ai khác.

Rất lâu sau đó, Mai hay tin Trung đã có người yêu mới, là một người phụ nữ giỏi giang có thể đứng bên cạnh anh. Dù cô bây giờ, cô cũng có thể đứng bên anh như thế… Có lẽ sau này, sẽ có một người bước đến bên Mai, nắm tay cô đi, nhưng cô, sẽ mãi nhớ về một người con trai đã đi cùng cô suốt những năm tháng thanh xuân đầy buồn đau nhưng cũng rất hạnh phúc ấy…

“Tình yêu của anh đã từng làm em vui, từng làm em hạnh phúc… Nhưng tình yêu của anh cũng khiến em áp lực, khiến em mệt mỏi muốn buông xuôi. Ở bên anh, em có được ánh sáng rực rỡ nhưng không gian nhỏ bé, chật hẹp, vậy để anh buông tay cho em có thể đến một vùng trời mới, không còn anh – nhưng là nơi mà em mong ước! Xin lỗi em” – Trung.

Xem thêm: Anh yêu, hãy mãi ở bên em nhé