Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái – Chương 53- 54- 55

Chưa phân loại

Chương 53:

yeu-nham-chi-hai-em-gai

Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy leo lên cái yên xe đạp sao mà nó khó quá thể, cứ nhấc chân lên là lại nhói giật 1 phát ngay hông, tôi chật vật mãi mới yên vị mà đạp về nhà, bụng đầy hoang mang cầu trời cho đừng gãy cái xương nào, biết vậy nãy đừng cố nhảy cho xong, sĩ gái cho lắm rồi giờ ôm tật vào thân.
Chạy xe đường bằng phẳng thì không sao, nhưng cứ hễ đạp lên dốc cầu hay là qua đoạn gồ ghề là tôi chỉ muốn quăng xe mà ôm hông nằm lăn ra đường giãy đành đạch, cầu được ước thấy luôn, vừa xuống dốc cầu LHP, ngay đoạn gờ trắng giảm tốc, cái hông phản chủ lại đau bật lên thấu trời, tôi buông luôn tay lái, té lăn cù đèo.
Tôi nhăn nhó ngồi dậy, một tay ôm hông một tay phủi đất cát trên người, nhăn nhó vì vừa đau vừa quê khi người đi đường ngoái lại nhìn, tôi thì xây xước khắp người, may lúc té chẳng có chiếc xe nào cũng đang xuống dốc ngay sau lưng, chứ không thì giờ tôi còn lâu mới ngồi dậy được. Thế là tôi èo uột dắt bộ xe về nhà chẳng dám đạp nữa, vừa đi vừa lo ngay ngáy cái hông phải có thể đau bất cứ lúc nào, vừa bước khập khiễng vừa xuýt xoa cho vệt trầy ngay tay phải đang bắt đầu rát dần.
– Sặc, sao huynh về sớm thế ? – Tôi ngạc nhiên vì lẽ ra giờ này anh tôi phải ở lớp.
– Được nghỉ 3 tiết cuối ! – Ổng ngồi ngay bàn khách.
– Sướng ! – Tôi thở dài thườn thượt.
– Mày sao thế ? Oánh lộn à ? – Ông anh tôi trố mắt nhìn bộ dạng thê thảm của tôi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
– Không, đệ té xe ! – Tôi loay hoay mãi mới dắt xe vào nhà được.
– Thằng nào tông ? Có đập lại nó chưa ? – Ổng sừng sộ như chính ổng bị thương.
– Èo…tự té huynh ơi ! – Tôi lắc đầu nhăn nhó.
– Sao mà tự té ? – Ổng trố mắt ngạc nhiên.
Tôi rầu rĩ kể hết sự tình sau khi rên la ỏm tỏi vì bị ổng tẩm o-xy già vô mấy vết trầy bị té xe rồi dùng gạc băng lại.
– Thứ ngu, tưởng mức 10 dễ qua hay sao mà anh hùng rơm ! – Ổng mắng.
– Èo…ai biết ! – Tôi đồ rằng nếu chẳng phải đang bị đau thì đã ăn 1 đạp rồi.
– Mày lại sĩ gái chứ gì ! – Ông anh tôi nhếch môi.
– Con trai thằng nào chả vậy đại ka, cơ mà vụ cái hông sao đây ? – Tôi cười nhăn nhở.
– Đợi chiều mẹ về mà hỏi chứ sao, mà chiều mày đi học được không ? – Ổng hỏi.
– Chắc nhờ K mập qua chở, chứ không tự đạp nổi ! – Tôi nhún vai.
– Ờ, vậy đi, tí tao chở đi ăn cơm ! – Rồi ổng ra sau bếp rửa tay.
Cơm trưa xong, tôi gọi phone sang nhà K mập nhờ nó chở đi học dùm vì cái hông lâu lâu vẫn nhói lên đau bất tử, chẳng thể nào tự chạy xe được.
– Ê chạy chậm thôi, đau tao mày ! – Tôi ngồi sau xe K mập la oai oái.
– Èo, chậm hết cỡ rồi, trễ học mất ! – Nó quệt mồ hôi, trưa nắng chang chang lại còn đạp xe siêu chậm dang nắng trên đường.
– Thì tao bảo mày qua sớm đi, 12h30 mới mò mặt qua, lề mề ! – Tôi làu bàu.
– Ông quăng mầy xuống xe nha con ! – Nó đâm quạu.
– Ấy…ấy…đi tiếp đi ! – Tôi hoảng hồn, nhỡ nó làm thật chỉ có nước lết xác.
Vào lớp, tôi cà nhắc vì chân đau, bước thật chậm vì sợ hông đau, tay phải thì băng gạc, tay trái xách cặp, trông thảm hại hết sức.
– Sặc, thánh sao vậy ? – Thằng D thấy đầu tiên, nó gọi lớn.
– Té lầu chắc luôn ! – Thằng T nói bậy bạ mà trúng tùm lum.
– Hay bị đánh ghen ? – Nhỏ P chun mũi.
– Dẹp tụi mày đi ! – Tôi nhăn mặt nạt ngang.
Đi ngang qua chỗ em Vy thì em ấy tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên không để đâu cho hết.
– ….N….sao nữa vậy ? – Em nó nói, tay run run chỉ vô miếng gạc đang trên tay phải tôi.
– Không sao, trầy sơ sơ ấy mà ! – Tôi cười gượng.
– Nhưng..sao mà bị trầy chứ ? – Em ấy lo lắng.
– Giỡn…với ông anh ấy mà ! – Tôi dóc tổ, chứ nói té xe thì nhục lắm.
– Ơ…hông bị đau còn giỡn nữa ? – Vy thẫn thờ.
– Ừ…thì..N về chỗ đây ! – Tôi đánh trống lảng, xách cặp đi thẳng.
– Bớt đau chưa ku ? – L đội trưởng chồm lên – Bị cái quái gì nữa đây ?
– Èo, chẳng có gì ! – Tôi lắc đầu ngao ngán.
– Tao hỏi nó có chịu nói đâu, phù ! – K mập cầm vở quạt lấy quạt để, mồ hôi túa ra.
Thây kệ, nếu cứ ngồi yên đến hết buổi học thì cũng tốt, ít ra không di chuyển sẽ không đau cái hông, tối về hỏi mẹ tính tiếp, tôi tặc lưỡi nhủ thầm.
– Mày ôn tiếng anh chưa ? Kiểm tra 15 phút đấy ! – Thằng L nhắc.
– Ờ, hên xui ! – Tôi nhún vai.
– Hên xui cái đầu mày, không lo ôn lại đi, tí đầu giờ em Mai lại xuống tra tấn mày nữa cho xem ! – Nó sầm mặt.
Chết, quên mất vụ này ! Tôi quíu lên cầm sách English lật ra ôn lại các công thức với động từ gấp, tối qua có ôn rồi, giờ thêm lần nữa cho chắc, kẻo tí lại ăn mắng.
– Đó, tao nói sai đâu ! – Thằng L rì rầm khi trống báo hiệu 15 phút đầu giờ.
Tiểu Mai cầm tập vở bước xuống, tôi nuốt nước bọt cái ực, cố gắng trấn tĩnh nhớ lại tất cả những gì đã ôn, nhưng khốn nỗi cố nhớ lại càng quên, chữ nghĩa bay biến đâu mất sạch.
– ………. ! – Tôi làm mặt ngầu, ra vẻ ta đây chả sợ gì sất.
– ………. ! – Tiểu Mai ngồi xuống giở vở ra, nhẹ nhàng vuốt tóc.
– ………. ! – Tôi chột dạ, chết, hông lẽ mặt tôi không ngầu ?
– Vở này là công thức viết tay các ngữ pháp cần nhớ, Mai viết lại rồi, cũng dễ hiểu thôi, bên này là các động từ bất quy tắc thường gặp ! – Nàng từ tốn giải thích, rồi chìa quyển vở đang cầm ra cho tôi. – N học trong đây là gần trọng tâm nhất, từ giờ không cần học nhiều nữa đâu !
– Ừm ! – Tôi ngạc nhiên, sao bữa nay nàng hiền quá vậy, nhưng vẫn đóng mặt ngầu của thánh, nghênh nghênh chẳng ngán ai.
– ……… ! – Rồi Tiểu Mai ái ngại nhìn tôi.
– Gì thế… dò bài à ? – Tôi thắc mắc.
– N…bị gì nữa vậy ? Bên hông đau lắm không ? – Nàng hỏi như thủ thỉ.
– Chẳng sao ! – Tôi đáp gọn lỏn, vờ dỗi vì bị nàng áp đảo cả tuần nay.
– ….Rõ là có ! – Tiểu Mai nhăn mặt.
– Ơ, ai bảo có, N có bảo vậy không ? – Tôi cười gằn.
– ….Nhưng ai nhìn vào cũng biết mà ! – Nàng vẫn chưa chịu thôi.
– Giờ N ôn cuốn vở này tí kiểm tra, cảm ơn nhé ! – Tôi kết thúc đối thoại ở đây.
Tiểu Mai sững sờ, mấp máy bờ môi đỏ mọng định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi nàng đứng dậy đi về chỗ. Bất giác tôi cảm thấy mình điên quá thể, nàng lo lắng mà lại nói như đuổi, lại cái tật sĩ diện không bỏ, định đi theo nói gì đó thay lời xin lỗi, nhưng nghĩ em Vy đang ngồi phía trên nên ngẫm đi tính tới một hồi lại thôi, đành chúi đầu vô cuốn vở Tiểu Mai vừa đưa.
– Mày sao thế ? Nói chuyện với con gái to tiếng vậy mà được à ? – Thằng L tỏ vẻ không đồng ý.
– Èo, tha cho tao đi, nãy lỡ lời ! – Tôi xuôi xị.
Công nhận những công thức ngữ pháp tiếng anh mà Tiểu Mai ghi trong vở trình bày thật khoa học, cái nào ra cái đó, tôi cảm thấy dễ tiếp thu hơn rất nhiều so với tự học, vả lại còn có ví dụ cụ thể cho từng trường hợp, khi nào nên làm cái nào. Tôi ngồi gục gặc đầu, dự đoán tương lai cho bài kiểm tra 15 phút tí nữa tươi sáng hẳn ra.
Nhưng lật đến đoạn tiếp theo thì tôi thấy một mẩu giấy nhỏ được kẹp vào giữa vở.
– Hôm giờ…cho Mai xin lỗi, N đừng giận nha ! – Là nét chữ nắn nót của Tiểu Mai.
Tôi ngẩn người ra mất một lúc, thật ra tôi cũng chẳng giận hờn gì nàng cả, tôi không học hành cẩn thận thì bị cán sự bộ môn truy bài là chuyện đương nhiên, thêm cả lúc nãy tôi tức khí giận quá mất khôn, tôi còn chẳng xin lỗi nàng thì thôi chứ. Tần ngần một hồi, tôi quyết định viết lại vào mẩu giấy.
– Không có gì đâu, N xin lỗi lúc nãy ha, thật là không cố ý nói như vậy ! – Chữ nàng đẹp, chữ tôi xấu như cua bò, tờ giấy với 2 nét chữ như 2 thái cực khác nhau.
Tôi kẹp mẩu giấy lại vào vở, định bụng ôn bài xong sẽ trả lại cho Tiểu Mai.
Quả thật là bí kíp nàng đưa có tác dụng tức thì, bài kiểm tra English 15 phút tôi làm cái rột mất có 10 phút, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy môn Anh văn dễ nuốt đến thế. Tôi đặt bút cái cộp, ngẩng mặt lên khoái trá xem vẻ mặt đang nhăn như khỉ ăn ớt của thằng L với K mập, sướng phải biết !
Tôi ngó lên phía trên, em Vy cũng đã làm xong, đang nghiêm túc chấp bút nhìn lên bảng, tình cờ…tôi nhìn sang Tiểu Mai, và lại tình cờ ánh nhìn của 2 đứa chạm nhau, tôi lúng búng khẽ gật đầu hàm ý cảm ơn nàng, nhưng Tiểu Mai vẻ như hãy còn buồn sau khi bị tôi nạt khi nãy, nàng lẳng lặng quay lên.
Giờ ra chơi, tôi định lên trên trả vở lại cho Tiểu Mai thì em Vy lại từ trên đi xuống chỗ tôi ngồi, vô phương trả vở, đành bấm bụng nhờ K mập đang tót lên chỗ nhỏ H sẵn nhờ nó đưa lại dùm.
– Làm bài được không N ? – Em Vy hỏi han.
– Ừ, tốt ! – Tôi cười khoái chí.
– Thấy chưa, ôn bữa giờ phải có kết quả chứ ! – Em ấy hấp háy mắt.
– Ừm, hẳn rồi ! – Tôi không dám nói thật ra là nhờ Tiểu Mai, vì dù gì hôm giờ Vy cũng giúp tôi học lại rất nhiều, nói ra khác nào phụ công em ấy.
– Mà N còn đau ko ? – Em nó quan tâm.
– Cũng bớt, ngồi yên thì sẽ ko đau nữa ! – Tôi quệt mũi.
– Vậy…tối nói nhà dẫn đi bác sĩ thử xem, chứ vầy sao đi học được ? – Em ấy đề nghị.
– Ừ, N cũng định vậy ! – Tôi gật đầu.
– Hì, nhớ nhé, đừng cố chịu đấy ! – Vy nhìn tôi tin tưởng.
– Ừm, đau mà, ai chịu gì nổi ! – Tôi nói vậy thôi, chứ trong bụng vẫn còn phân vân lắm.
Đi bác sĩ thì cũng mệt, lỡ bảo gãy xương lại nhập viện như đợt sốt trước thì chết, tôi ngán bệnh viện lắm rồi, nhưng mà không đi không được, chẳng lẽ suốt đời nhờ K mập chở hoài, thật chẳng biết nên làm sao.
Nhưng đến giờ Vật Lí, tôi thề sống thề chết bằng mọi giá ngay tối nay phải đi bác sĩ xem lại cái hông bên phải, nhập viện cũng chẳng thành vấn đề nữa.
Đầu đuôi là thầy dạy Lí gọi tên tôi lên bảng làm bài, tôi ngửa mặt than trời, mọi hôm ngồi hóng mỏi cả cổ thì không kêu, nhè ngay cái bữa đi đứng khó khăn lại bốc đúng tên tôi. Nghe đến cái tên N, em Vy quay xuống nhìn tôi đầy lo lắng, thấy thế nên tôi cố gượng cầm vở đi thật cẩn thận lên bảng.
Bài Lí thầy ra không gọi là khó, nhưng cũng không dễ, dạng này làm hoài chỉ kẹt nỗi là cách giải hơi dài dòng, tôi lẩm nhẩm, nghĩ đến đâu đặt bút đến đó, nhìn lại 2 lần đáp số rồi mới bước sang bên cho thầy kiểm tra.
Dĩ nhiên là đáp án chính xác, tôi thở phào rồi cầm phấn bước xuống bục giảng đi lại chỗ bàn giáo viên để nhận vở.
Nhưng khốn thay tôi quên mất là mình đang chấn thương cấm cử động mạnh, tôi bước chân xuống bục giảng cái phịch, và ngay lúc đó cái hông tôi lại kêu lên “ Bục “, đau điếng hồn, buốt đến tận não, tay siết chặt lại bóp vụn luôn cả viên phấn đang định để lại vào hộp phấn trên bàn giáo viên.
– Rốp ! – Tôi đưa tay ôm hông ngay tắp lự, không để ý viên phấn đã nát bét.
– Thái độ gì vậy N ? Em để viên phấn đàng hoàng không được à ?! – Thầy giáo ngạc nhiên, cau mày nói gắt.
– Dạ…không..em… ! – Tôi nhăn nhó thở không ra hơi, gần như muốn khuỵu xuống.
– Em sao ? – Thầy thắc mắc nhìn tôi.
– Dạ thưa thầy, N bị đau bên hông vẫn chưa khỏi, nãy N ko cố ý đâu thầy ! – Em Vy đứng dậy bào chữa ngay cho tôi.
– À…ra vậy. Em đau ra sao thế N ? – Thầy nhìn tôi dịu giọng trở lại.
– Dạ…lúc sáng nhảy sào em bị…trẹo hông ! – Tôi nhăn hí đáp bừa.
– Bạn nào dìu N xuống phòng y tế đi ! – Thầy nhìn xuống dưới lớp.
– Dạ thôi, em ngồi tại chỗ cũng được, tối về em đi bác sĩ rồi thầy ! – Tôi ôm hông cầm vở rồi xin phép thầy về chỗ.

Chương 54:

Quả thật là sáng giờ tôi đến là đau khổ muốn chết đi được với cái kiểu bị thương mập mờ này, chẳng biết bị gì mà một lần phát tác thì lại đau thấy mấy ông trời. Tan học, tôi nói em Vy về trước rồi leo lên xe K mập, chỉ mong cho mau về đến nhà để hỏi ý kiến mẹ tôi xem có cách nào giúp được không, nhưng mồm thì luôn miệng bảo K mập chạy thật chậm mà tránh mấy chỗ gồ ghề ra, được cái lúc nãy K mập thấy tôi thê thảm quá nên giờ nó chạy êm ru hết mức có thể, vậy nên về tới nhà đã hơn 6h30.
– Sao rồi N ? Còn đau không con ? – Mẹ tôi ngồi ngay phòng khách, vẻ mặt lo lắng bước ra cửa khi thấy tôi vừa về.
– Bình thường thì không đau, nhưng lâu lâu lại nhói lên khiếp lắm ! – Tôi nhăn nhó ngồi chầm chậm xuống ghế.
– Mà sao mày dại thế con ? Nhảy không được thì thôi cố làm gì, 9 điểm là cao rồi ! – Mẹ tôi thở dài, vẻ như ông anh tôi đã kể hết mọi chuyện cho bà nghe.
– Con lúc đó biết đâu , giờ sao đây mẹ, đi bác sĩ à ? – Tôi nói méo xệch.
– Ừ, con thay đồ rồi mẹ chở đi ! – Mẹ tôi đáp.
– Ủa mà đại huynh đâu rồi ? – Tôi thắc mắc.
– Nó đi học rồi, con lên lầu đi ! – Mẹ tôi giục rồi bà dắt xe ra ngoài.
Tôi ngồi sau xe mẹ tôi mà lo ngay ngáy, lạy trời cho đừng gãy xương gãy cộ gì, chứ không thì có mà bó bột cả tháng trời, cơ mà nghĩ lại chắc cũng chẳng phải gãy xương, làm gì gãy xương mà tôi còn đi đứng sáng giờ được.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
– Gần lên cầu, mẹ tránh cái lằn giảm tốc ra nha, khúc đó dằn xóc lắm ! – Tôi nhăn mặt.
– Ừ, mẹ biết rồi ! – Mẹ tôi gật đầu.
– Mà bị thế này có sao ko mẹ ? – Tôi lo lắng hỏi, cảm thấy mình y hệt như một thằng hãy còn con nít bám lấy mẹ.
– Cũng chưa biết, để bác sĩ khám thôi ! – Mẹ tôi đáp.
Tôi thở dài ngao ngán, vừa nghĩ vừa tiếc nuối biết vậy hồi sáng đừng có anh hùng rơm làm gì, và lại cảm thấy ghen tị khi nhìn bọn nhỏ đang nhắng nhít đá banh bên lề đường, bọn nó thì chạy nhảy sung sướng, tôi thì giờ đến đi bộ bình thường còn không nổi.
– Ủa ? Gì kì vậy mẹ ? Nhà bác sĩ đâu ở đây vậy ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên, khi nhận ra mẹ tôi dừng xe trước…nhà Tiểu Mai, rõ là cánh cổng màu đen quen thuộc đây mà.
– Bé Mai lúc chiều gọi điện nói mẹ dẫn con qua cho ba con bé khám dùm, nghe nói thì ba bé Mai là bác sĩ mà, con cũng biết đúng không ? – Mẹ tôi vừa dắt xe lên lề vừa giải thích.
– Thì vậy, nhưng ba Mai hay vắng…. ! – Tôi còn đang thắc mắc thì mẹ tôi đã bấm chuông cửa.
– Kính…coong !
Ít giây sau Tiểu Mai bước ra mở cổng khi nhận ra 2 người bọn tôi đang đứng trước nhà.
– Chào con, bác trai có nhà không ? – Mẹ tôi gật đầu.
– Dạ có, con nói ba rồi mà, bác vào đi ! – Nàng mở rộng cánh cổng ra.
– Ủa…sao lúc trước Mai bảo… ! – Tôi đứng trơ như phỗng.
– Ba Mai về chơi hôm đầu tuần này rồi, vào thôi N, đi từ từ ! – Nàng cười nhìn tôi.
Tôi rụt cổ đi e dè vào nhà Tiểu Mai, thầm hoảng khi nghĩ sắp phải đối diện với bác sĩ là ba của nàng, nhỡ lát có gì thì lại mất mặt chết. Tôi và mẹ ngồi ở ghế phòng khách, Tiểu Mai tất tả chạy lên lầu gọi ba xuống, rồi nàng ra bếp pha trà.
Trái ngược với tưởng tượng ban đầu của tôi, ba Tiểu Mai là một người đàn ông khá cao to, tầm bốn mươi hay năm mươi tuổi gì đó, khuôn mặt tươi cười vui vẻ có điều gì đó luôn tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện, dáng người rất có khí độ của một người dày dạn từng trải, hệt như người nước ngoài nhất là khi bác ấy cất giọng nói chào mẹ tôi, giọng khoẻ và sang sảng, nghe có âm hưởng phương Tây trong đó hay sao ấy.
– Vậy là sau khi cháu nhảy sào xong thì bị như vầy ? – Bác ấy trầm ngâm.
– Dạ…. ! – Tôi lúng búng đáp.
– Nào anh bạn, lên ghế này ngồi để bác xem thế nào, nam nhi mà, đi thẳng lên ! – Ba Tiểu Mai cười cười chỉ sang cái ghế cao trước mặt bảo tôi sang đó ngồi ! – Uống trà đi chị, để tôi xem cậu nhà ra sao, nhanh thôi !
– Dà anh cứ để tôi ! – Mẹ tôi gật đầu cầm tách trà Tiểu Mai mời.
Tôi cố đi thẳng đường hoàng đến ngồi xuống cái ghế inox trước mặt ba Tiểu Mai, rồi xoay lưng lại theo chỉ dẫn, bác ấy ấn tay vào rồi nắn phần hông bên phải, tôi cắn môi để khỏi kêu đau, dù thật ra là vẫn chưa đau tí nào cả, chỉ dự trước mà thôi, tí nhỡ có la còn kiềm lại được, không thì đến chết nhục với Tiểu Mai mất.
– Đau bên này à con ? – Ba Tiểu Mai hỏi.
– Dạ… ! – Tôi hồi hộp đáp.
– Xoay sang phải xem nào !
– Dạ…… !
– Rồi, quay bên trái !
– ……… !
– Chà, bị vẹo hông thôi ! – Bác ấy kết luận.
– Dạ…rồi giờ sao bác ? – Tôi run trong bụng, hú hồn chả phải gãy xương.
– Tha thuốc đặc trị là hết dần thôi, mà chắc cả ngày nay con chịu đau dữ lắm nhỉ ? – Ba Tiểu Mai hỏi.
– Dạ…cũng ko đau lắm ! – Tôi vờ khiêm tốn, dù khoái chí tử.
– Ừm, thật ra chuyện vẹo khớp với bong gân, bác cũng gặp trên thuyền mãi, mấy thuỷ thủ với hành khách hay bị vụ này lắm, ai lần đầu đi thuyền chưa quen cũng say sóng, đi lẩn quẩn thế nào cũng té ! – Bác ấy kể .
– À…con thì chắc không bị say sóng ! – Tôi gật gù đáp.
– Chưa đi chưa biết ấy chứ, con đã đi thuyền bao giờ chưa ? – Bác ấy lại hỏi.
– Dạ…con chưa…..Rắc…Khục…ahhhhh….ặc….hơ… ! – Tôi đau điếng hồn, còn chưa kịp định nghĩa mức độ cơn đau thì đã cảm thấy tỉnh táo hẳn ra, nhẹ nhõm cả người, dù mồ hôi vã ra như tắm.
– Okie, vậy xong rồi đấy, trật khớp thôi ! – Bác ấy vỗ vỗ vai tôi cười.
– Ơ…vậy xong rồi à anh ? – Mẹ tôi hãy còn ngạc nhiên.
– Ừm, cậu nhà do nhảy sai tư thế sao đó dẫn đến trật khớp hông, sửa lại là khỏi ngay rồi, chị đừng lo lắng ! – Bác ấy gật đầu rồi quay sang bảo Tiểu Mai – Dẫn bạn ra sau rửa mặt đi con ! –
– Dạ, cảm ơn anh nhiều, chứ nãy giờ thấy nó đau rên rỉ miết ! – Mẹ tôi thở phào.
Tôi vốc từng bụm nước mát lạnh mà tạt lên mặt, ôi, cảm giác như vừa được hồi sinh, cái hông giờ không còn đau nữa mà chỉ hơi ê ẩm, tôi đã thử nhún chân rồi, hoàn toàn lành lặn trở lại như ban đầu.
– Hết đau rồi há N ? – Tiểu Mai đưa tôi khăn lau mặt.
– Ừ, may ghê ! – Tôi cười tươi rói.
– Hì, vậy tốt rồi ! – Nàng gật đầu nhìn tôi.
– Cảm ơn Mai nhiều nha, nãy trước khi đi N cứ tưởng phải vô viện bó bột chứ ! – Tôi hãy còn chưa hoàn hồn.
– Đâu có gãy xương mà phải bó bột ? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.
– Thì…tưởng gãy mà ! – Tôi nhún vai đáp.
– Hic, gãy xương là lúc sáng N nằm luôn trên sân rồi, đâu có còn đi đứng được ! – Nàng lắc đầu ngao ngán.
– Hì, sao cũng được ! – Tôi khoái chí tử.
– À, lúc chiều làm bài được không N ? – Tiểu Mai hỏi.
– Ừ, tốt lắm, nhờ bí kíp Mai đưa đó ! – Tôi tự dưng thấy nàng thân thiết quá xá.
– Hì, trả vở cho mình làm gì, viết riêng cho N đó, cầm lại về mà học chứ ! – Nàng vuốt tóc cười mỉm.
– Vậy à ? – Tôi ngẩn người ra rồi tần ngần đáp – Thì…trả vở mới gửi lại…được chứ !
– Ừm….. ! – Nàng cắn môi ngại ngùng.
– …..À, vậy cảm ơn Tiểu Mai lần nữa nha, thật đấy ! – Tôi cảm thấy dù gì nói lời cảm ơn bao giờ cũng dễ hơn là lời xin lỗi.
– Có gì đâu, lần sau N cẩn thận hơn là được ! – Nàng gật đầu.
– Hic, cũng đâu muốn vậy, chỉ muốn giật con 10 thôi ! – Tôi lắc đầu tiếc rẻ.
– Eo ơi, cao quá ai mà nhảy cho nổi ! – Tiểu Mai xua tay.
– Lần cuối N mém qua đó, tự dưng lúc đó đau quá, nên vung tay trúng sào luôn, uổng ! – Tôi đấm 2 tay vào nhau vẻ bất nhẫn.
– Thôi, còn 2 năm học nữa mà ! – Nàng nói.
– Èo, lần sau ko dám chơi dại nữa, 9 điểm cũng được ! – Tôi lè lưỡi.
– Hì, biết đâu đấy, con trai mà ! – Tiểu Mai hấp háy mắt – Mẹ N đợi kìa, ra trước thôi !
– Ừ ! – Tôi giật mình, nãy giờ cứ ngỡ…đang trong nhà mình.
– Dạ, cảm ơn bác, con về ! – Tôi lễ phép cúi đầu chào ba Tiểu Mai, thật sự rất thấy kính trọng và nể phục bác ấy.
– Vậy cảm ơn anh nhiều, cảm ơn con nhé Mai ! – Mẹ tôi chào 2 người.
– Có gì đâu chị ! – Bác trai cười nhã nhặn.
– Bác với N về cẩn thận ! – Tiểu Mai chào mẹ tôi.
Dọc đường về tôi sướng mê tơi, cứ gọi là cười toe toét, thế là từ mai lại chạy nhảy thả giàn nữa rồi, không phải té xe nhảm nhí như lúc sáng nữa. Cơ mà sau này đúng thật là phải cẩn thận lại thôi, nhớ lại cú sửa khớp lúc nãy của ba Tiểu Mai tôi vẫn còn hoảng, đau kinh dị nhưng cũng hiệu quả kinh hồn, đúng là bác sĩ đi khắp thế giới có khác, từ phong cách khí độ đến chuyên môn đều khác người, hì hì !
Em à, anh cảm ơn em lần nữa nhé, từ dạo đó đến giờ mỗi lần trước khi vận động mạnh hay là đá banh, anh vẫn nhớ mãi bài học kinh nghiệm này, bao giờ cũng khởi động thật kĩ nhất là phần hông và eo, thế nên mỗi lần chúng bạn nhìn thấy cảnh đó đều phì cười, nhưng chỉ em là hiểu với anh thôi, nhỉ ? ^^!

Chương 55:

Trưa hôm sau, tôi làm bộ chảnh, ăn cơm xong phóng xe ngay sang nhà K mập.
– Nhanh đi học mập ơi ! – Tôi gọi với vào trong nhà.
– Ớ…ớ…đang ăn..thằng nào đấy ? – Nó quần đùi áo thun ôm chén cơm chạy ra ngoài.
– Thánh đây, hề hề ! – Tôi cười tự mãn.
– Ặc, mày tự chạy xe đến đây à ? – K mập suýt nữa phun cơm ra đường.
– Chứ tao đang ngồi trên cái gì đây ? Xe tăng à ? – Tôi chỉ chỉ vô chiếc xe đạp.
– Hôm qua còn…đi bác sĩ rồi à ? – Nó nuốt vội chén cơm.
– Ờ, xong xuôi, giờ tao khoẻ như voi ! – Tôi chống nạnh vênh mặt. – Mà nhanh lên !
– Ừ, ừ, ra liền ! – Nó gật gật rồi chạy bắn vào trong.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Năm phút sau, trên đường tới trường, tình thế đảo ngược trở lại so với hôm qua.
– Chạy chậm …thôi mày..ộc ! – K mập than thở chạy tụt lại phía sau xa lắc.
– Trễ học sao chú ? – Tôi giảm tốc đợi xe nó lên, cười đểu cáng.
– Tao…mới ăn xong…muốn mửa quá ! – Nó nhăn nhó.
– Èo, thôi nể mặt chú, anh đợi, hề hề ! – Tôi khoái chí tử.
Lên đến lớp, tôi như thằng cuồng loạn, hết lăng xăng giúp nhỏ H lau bảng rồi lại láu táu xếp ghế giùm thằng X quét lớp, tất cả chỉ nhằm…chứng tỏ tôi đã bình phục trở lại. ( hic, giờ nghĩ lại cứ thấy chuối quá cỡ thợ mộc ! )
– Ơ, N…bình thường rồi à ? – Em Vy ngồi dưới lớp ngạc nhiên.
– Ừ, hì hì, hết đau rồi ! – Tôi thích thú vì em nó đã nhận ra.
– Vậy là đi bác sĩ rồi hở ? – Nhỏ H tò mò.
– Không ! – Tôi khoát tay.
– Chứ sao mà hết ? – Vy thắc mắc.
– Hà hà, đêm nằm ngủ N tự vận công đề khí, chữa lành vết thương…chứ…sao… ! – Tôi huênh hoang chơi trò bố láo, và rồi ngượng chín người khi thấy Tiểu Mai đang lắc đầu tủm tỉm cười ý nhị.
– Xạo quá ! – Em Vy nhăn mũi.
– Ừ…thì…đi bác sĩ mà ! – Tôi lúng búng xác nhận, thầm rủa mình vừa giỡn dại quá thể.
– Dóc tổ vừa thôi ông hai ! – Nhỏ H thè lưỡi.
– Ừ…ừ… ! – Xuôi xị.
Tôi gãi đầu liên tục cứ như càng gãi thì sẽ càng chữa được thẹn, vừa mới khỏi chấn thương đã bị kê tủ đứng liên tục vào miệng, thật là quê không biết để đâu cho hết, và càng nhục hơn nữa khi thằng D vừa vào lớp thấy tôi thì đã chạy lại nói rõ to, làm cả bọn con gái tổ 1 được một phen cười như vỡ chợ.
– Thánh N, em nói thánh nghe nè, đem cho thánh chai rượu thuốc ở nhà em nè, thánh xoa bóp vô hông, rồi uống vài ngụm, tối ngủ thì bế khí luyện công, đảm bảo mai hết ngay !
Dạo này bài vở hãy còn thong thả, giờ ra về tôi đèo Vy chạy lòng vòng chứ chưa về nhà vội làm gì.
– Này, vài bữa nữa đi đâu chơi hen ? – Tôi đề nghị.
– Là đi đâu ? – Vy ngồi sau xe thắc mắc.
– Thì loanh quanh trong nội thành nè ! – Tôi chột dạ, PT đúng là nhỏ bé thật.
– Ừ, mà..chắc vài bữa thì ko được rồi ! – Em ấy ngập ngừng.
– Sao thế ? – Tôi ngạc nhiên.
– Ngày mai Vy đi học lớp cán bộ liên Đoàn rồi, ở trường cộng đồng ấy ! – Vy thở dài.
– Ớ…là sao ? – Tôi sững người.
– Là Đoàn trường cho các bí thư đi học lớp sinh hoạt Đoàn, thời gian này được nghỉ học trên trường luôn, vì nghe đâu là ở lại kí túc xá ! – Em ấy giải thích.
– Ừm…mà còn bài vở trên lớp thì sao ? – Tôi hỏi.
– Thì tự bổ sung thôi, mà chỉ học có 2 ngày chứ mấy ! – Vy từ tốn trả lời.
– Ờ, mà học gì mà phải ngủ lại ? – Tôi liếm môi tò mò.
– Thì nghe thầy nói là giao lưu với các Đoàn trường khác, nghe đâu đêm cuối còn có lửa trại ngoài biển nữa ! – Em ấy tiếp lời.
– Chà, thích nhỉ, mà trường đó ở đâu vậy ? – Tôi dừng xe lại.
– À, gần biển thôi, N chạy ra đường TQ đi ! – Vy chỉ tay sang bên phải.
Tưởng đâu xa lạ, hoá ra là cái trường này, từ nhỏ chạy ra biển đá banh thì tôi đã thấy mãi rồi mà cứ ngờ ngợ đó hình như không phải là trường, vì toàn thấy học sinh không mặc đồng phục mà cứ mỗi người mỗi khác, nên cứ tưởng đó là cơ quan gì đó. Trường khá to, có đến 2 dãy lầu cao trước mặt, theo lời Vy thì đó là ký túc xá, nằm ngay sau khuôn viên trường, còn trước mặt trường là bờ biển Đồi Dương luôn.
Vậy nên chiều bữa học hôm sau, khi K mập viết tên Vy vào danh sách vắng 1 học sinh trên phần sĩ số ở góc bảng, chỉ có mỗi tôi với nhỏ H là không ngạc nhiên.
– Ớ, Vy bị sao thế mậy ? – Thằng C thắc mắc.
– Chẳng biết, thầy giám thị bảo tao ghi vắng ! – K mập lắc đầu.
Tôi ngồi lắc đầu cười khổ ở dưới, biết ngay là thể nào thằng C nó cũng lo quýnh lên là em Vy bị gì cho xem, may phước là nhỏ H vẻ như đang giải thích cho tốp trên biết rằng Vy chỉ tạm vắng cho học Đoàn thôi.
– Phu nhân mày bệnh vắng mà sao mày cười gì thế N ? – Thằng L trố mắt nhìn sang.
– Bệnh cái đầu mày, đoán vớ vẩn ! – Tôi sầm mặt nạt ngang, làm nó tắt đài ngay tắp lự.
Tối đó, ăn cơm xong tôi phóng ngay lên tiệm net “ gặp “ em Vy, hề hề, không hẹn hò trực tiếp được thì ta gặp qua Y!M thôi !
May thật, vừa onl nick lên đã thấy nick Ym em Vy sáng đèn, chắc là đợi sẵn rồi.
– Hi !
– Giờ này mới lên, hứ !
– Hì, bị ông anh bắt rửa chén, trễ tí !
– N cũng biết rửa chén à ?
– Chứ sao, trùm rửa chén đấy !
– Vậy cũng tự hào cho được =))
– =.=! Mà đang ở đâu đấy ?
– Phòng máy của trường, may mà vào YM được !
– Ừ, ngày nay sao rồi ?
– Bình thường, cũng vui lắm, quen thêm nhiều bạn ^ _ ^ !
– Ờm, thế…có quen thêm anh nào ko đấy ? =.=!
– He he, có sao ko > nhiều anh hỏi thăm lắm !
– Ặc 🙁
– Kệ mấy ổng, V chẳng quan tâm !
– Ừ, ngoan ^^!
– Có mấy lúc chia cặp boy-girl chơi trò chơi, V ko chơi chỉ ngồi 1 chỗ !
– Sao thế ???
– Wish you were there
– Là cái gì ? Nói tiếng việt đi >”<
– Hic, thôi, quê rồi !
– =.= !
– Nè, sáng mai N dậy sớm đi nha, sang đây đón V ăn sáng !
– Ủa ? Ko bị bắt ở lại à ?
– Không, đầu giờ sáng cho tự do ra ngoài !
– Ừ, vậy mấy giờ ?
– Đúng 7h nha, V đợi trước cổng !
– Ừa, ok, đúng 7h có mặt !
– Vậy nhé, giờ V off đây, ngồi lâu ko được !
– Ừ, ngủ ngon nhé ^^!
– Ừm, bb : X
Em Vy vừa off, tôi cũng đứng dậy tính tiền ra về luôn, chạy bay về nhà tót ngay vô giường ngủ dù chỉ mới 9h30 tối, dặn đồng hồ sáng mai là 6h30, dậy sớm còn hơn là đi trễ.
Sáng sớm, tôi vọt ra khỏi nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, vì mọi hôm tôi toàn nằm nướng khét lẹt đến hơn 8h, mẹ tôi vào giật tung chăn mền mới chịu lồm cồm bò dậy.
Đường biển sáng sớm hãy còn vắng, lác đác vài người đang chạy bộ và tập thể dục, tôi cũng hít một hơi dài tận hưởng bầu không khí mát lạnh và trong lành, cảm thấy vô cùng thống khoái. Cổng trường của kí túc xá em Vy đang học hiện ra trước mặt, tôi chạy xe chậm lại, lò dò lạng về phía bên tay mặt cánh cổng.
– N, bên này nè ! – Em Vy đã đợi sẵn bên mái hiên phòng bảo vệ.
Tôi xuống xe dắt bộ, định đi vô khuôn viên trường gặp em ấy luôn, dè đâu Vy lắc đầu, hất hất tay ra hiệu bảo tôi cứ đứng đợi ở ngoài. Tôi ngẩn tò te, chả hiểu mô tê gì sất, đến khi Vy đi ra gần cổng rồi thì tôi mới nhận ra, phía sau cổng là tầm 4-5 đứa con trai đang đứng vờ tán dóc, trong khi mắt thì địa láo liên về phía em Vy, và khi thấy tôi thì bọn nó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Ớ…thằng A đây mà ! – Tôi ngạc nhiên nhận ra thằng cao nhất trong đám đó.
– Ah, N à, nãy giờ tao cứ ngờ ngợ ! – Thằng A, bạn cấp 2 của tôi hồi còn học 8A1, thằng này học thì dở, lại lẻo mép vô đối, nhưng được cái bắn cặp CS với tôi rất ăn ý, nên tôi cho nó xem bài hoài, dù chẳng ưa gì nó lắm.
– Giờ mày làm bí thư à ? – Tôi đồ rằng nó cũng chung khoá học với Vy.
– Ừ, còn mày làm gì ? – Nó gật đầu hỏi lại.
– Tao… ! – Tôi bất ngờ vì câu hỏi oái ăm của thằng này, hông lẽ nói tôi làm thánh 10A1.
– Ớ, hỏi mày làm gì mà đứng đây, hay cũng tới học Đoàn ? – Thằng A nheo mắt.
– Thì tao làm…. ! – Tôi lúng búng định chơi dóc tổ.
– Làm bạn trai mình đấy ! – Vy nhún vai nói tỉnh rụi.
– Ớ….thật à ? – Cả bọn tụi thằng A ngạc nhiên.
– Đi thôi N, đói bụng rồi, hì hì ! – Em Vy ngồi lên yên sau xe, đẩy vai tôi.
– Ừ…ừ.., thế tao đi nhé ! – Tôi chào bái bai bọn thằng A đang chảy xệ cả mặt, trong bụng vẫn còn bất ngờ vì câu vừa rồi của Vy.
– Chà, ra là bọn nó theo Vy hôm qua đấy hả ? – Tôi tò mò.
– Hông để ý nữa ! – Em ấy lắc đầu.
– Là sao ? – Tôi thắc mắc.
– Là nhiều quá nhớ ko hết, hì hì ! – Vy xua tay.
– G…h…ghê ! – Tôi hãi thầm trong bụng.
– Đùa đấy, mà quan tâm làm gì, nhỉ ? – Em ấy nhìn tôi cười tình.
– Ừ, chuẩn ! – Tôi khoái chí cười tít cả mắt.
Tôi sướng mê tơi chở em Vy về lại kí túc xá sau đó, trong bụng thầm hãnh diện lây, hổng dè em ấy oai quá thể, nạt phát mà 5 thằng kia nín thít, cơ mà tôi cũng hơi rùng mình vì biết đâu sau này mình cũng giống vậy, làm bạn với vua như làm bạn với hổ mà !
– Xong, vào i ! – Tôi cười cười.
– Ừ, mai gặp lại ! – Em Vy gật đầu.
– Ừm, còn ở lại tối nay nữa thôi phải ko ? – Tôi lại hỏi.
– Ờ, xong vụ trại đêm là sáng mai về nhà luôn ! – Vy đáp.
– Thế cần N tới đón ngày mai ko ? – Tôi chu đáo đề nghị.
– Hì, mẹ Vy đón rồi ! – Em ấy lắc đầu.
– Oh, về đây ! – Tôi hơi hụt hẫng, tưởng sáng mai tới đón em ấy sẽ lòi chành ra cơ số những thằng con trai khác sẽ chết đứng vì ghen ăn tức ở chứ.
– Ừa, bye ! – Vy chào tôi rồi bước vào lại sân trường.
Tôi nhún vai, quay xe định đạp trở về thì vừa ra tới cổng trường thằng A ở hàng nước kế bên đã vọt ra chặn đầu.
– Sặc, làm bố hết hồn ! – Tôi thắng xe cái kít.
– Hề hề, anh em lâu ngày ko gặp mà chú chơi xấu quá ! – Nó cười đểu cáng.
– Là sao ? – Tôi trố mắt nhìn nó, vẫn cao to và đen, có hôi không thì chưa biết.
– Là nãy nhỏ Vy A1 nói có thật ko thế ? – Thằng A vào thẳng ngay vấn đề.
– Thì…thật ! – Tôi hiểu chuyện đáp lời.
– Úi chà, nhát gái thế mà tốt số phết nhỉ ! – Nó cười khẩy.
– Nhát cái đầu mày ! – Tôi sầm mặt nạt.
– Hề hề, thế cạnh tranh công bằng nhé, sau này có bị giựt cũng đừng trách ! – Nó vỗ vỗ vai tôi cười nhếch mép.
– Tuỳ mày, về đây ! – Rồi tôi đạp xe dông thẳng.
Hừ ! Trình chú tuổi gì mà đòi giật em Vy với anh chứ, cả đám loi nhoi trong trường còn chưa làm em ấy để mắt tới lấy một lần thì cái thằng cùi bắp như chú có mà lên núi yêu…đười ươi hay vượn cái thì may ra còn cơ hội ! Tôi yên tâm đạp xe thong thả về nhà, trong bụng hoàn toàn tin tưởng Vy một lòng với mình, bọn này dù có tấn công quyết liệt cách mấy cũng chả thể đổ được em ấy đâu, thật !

Tin liên quan