Xa anh

Em vẫn nhớ ngày Hà Nội buồn em lang thang trên con đường nhỏ nhặt xác lá khô ven hồ… nơi ngôi chùa Quán Thánh linh thiêng tọa lạc, em lặng nhìn ném ra xa những ánh nhìn hư ảo, em đang nhìn về kỉ niệm những ngày mình còn yêu nhau.

Những buổi chiều nắng thu ấm vàng mình cùng nhau dạo phố, em nép sát vào anh đến tội nghiệp, em sợ những ánh mắt sẽ dõi theo mình… sao lúc ấy em lại ngốc thế, giờ có ai bẽn lẽn như thế nữa đâu. Nhiều lúc nghĩ lại mà em vẫn thấy buồn cười.

Anh vẫn nói em yêu mùa thu yêu đến mê muội như thế làm anh ghen lắm đấy. Anh cũng biết thu Hà Nội đẹp và quyến rũ nhường nào, vậy thì làm sao em không yêu mùa thu, làm sao không yêu cái cảm giác se lạnh mơn man, ngọt ngọt, man mác thấm qua từng tế bào, ly kem Tràng tiền mát lạnh tan nhanh nơi đầu môi, cảm giác ấy thú vị thật phải không anh.

Anh còn nhớ những buổi chiều hai đứa tay trong tay dắt nhau đi trong công viên bách thảo, ngắm những đôi lứa yêu nhau đang vai kề vai, với xoa rê váy cưới và với veston sáng màu. Trong buổi chiều ấy em đã tự hỏi những cô gái vốn dĩ bình thường quá đỗi nhưng hôm nay ai cũng xinh tươi xúng xính trong váy hồng váy trắng, những cánh hoa lan điểm suyết lên mái tóc khiến các cô càng thêm phần duyên dáng. Em đã không đếm nổi có bao nhiêu cặp đôi đang khoe mình tạo dáng trước ống kính để ghi lại những khuôn hình đẹp nhất cho ngày trọng đại thiêng liêng của cuộc đời. Em mải mê say xưa ngắm họ như thể những công chúa và hoàng tử trong chuyện cổ tích mặc cho xác lá vàng rơi rồi bất chợt em nhìn sang anh – người yêu của em bị bỏ rơi đến là tội, em cười xòa để làm lành và hỏi về tương lai của chúng mình. Anh nói sau này hai đứa mà chụp ảnh cưới sẽ đẹp hơn thế nhiều, không biết anh có nhớ không nhưng lúc đó em cười rất tươi, em cũng đã rất vui vì câu nói đùa rất đỗi hồn nhiên ấy. Những buổi chiều ấy sao trôi nhanh vội vã, thời gian như bị ai đánh cắp, mỗi lúc bước chân về đều để lại trong em bao tiếc nuối… cũng như bây giờ em tiếc những ngày tháng ấy đã vội qua không chút ngoảnh lại.

anh xa em that roi
Tất cả đã trôi qua và em cũng đã xa anh thật rồi… (Ảnh minh họa)

 

Em thấy nhớ nôn nao một vòng tay ấm áp khẽ qua vai, nụ hôn đầu đầy ngốc nghếch… Những tưởng ngày tháng hạnh phúc dấu yêu ấy sẽ chẳng trôi qua nhưng bây giờ và hiện tại lại cho em câu trả lời đầy thất vọng. Tất cả đã trôi qua và em cũng đã xa anh thật rồi.

Em tìm cho mình một lối đi riêng có chút mơ hồ nào đó nghĩ rằng vẫn có anh bên cạnh. Và thành phố mang tên Bác là điểm đến cho hành trình làm lại tất cả của em… Thấp thoáng thời gian trôi qua đã bao lâu em không còn biết nữa, em miệt mài trong công việc rồi bất chợt nhận ra dòng người qua lại đang vội vã lắm, những đốc lịch đỏ tươi và những cánh mai vành đang tung tăng qua lại… thì ra đã sắp tết rồi, năm nay với em không biết tết Sài Gòn có gì vui?

Sáng Sài Gòn những ngày cuối năm tất bật em cũng hòa mình vào dòng người đến công sở. Miền Bắc dịp này sẽ rét lắm, sẽ có mưa phùn mang theo giá lạnh, và nơi thành phố quanh năm nắng cháy bỗng sáng nay se lạnh, cái lạnh cứ mơn man làm em nhớ anh da diết. Những ngày còn bên nhau rảo chân trên con phố dài mặc cho gió heo may lùa qua mái tóc đã bao lần anh hờn giận “anh nhớ tóc dài”. Trong giây phút em ngỡ ngàng nhận ra sự chia xa ngay trong khoảng cách và nỗi nhớ ngự trị con tim dường như có gì giá lạnh như băng.

Hóa ra khi xa nhau rồi, mọi thứ mới dấu yêu, ngọt ngào đáng trân trọng đến thế. Sự ngột ngạt, đầy bon chen đến bộn bề của nhịp sống nơi đây chưa từng làm em mệt mỏi, sự chia li của chúng ta cũng lấy đi của em biết bao nước mắt nhưng có lẽ không nhiều bằng ngày em còn bên anh.

Đã bao lần em tự hỏi tại sao? Tại sao khi yêu nhau mà không đến được với nhau rồi chỉ để lại cho nhau nỗi buồn, buồn vu vơ, buồn thật vô lối. Những ngày còn ríu rít bên nhau, cả buổi chiều ngồi nhặt lá rơi nói với nhau biết bao nhiêu chuyện, ấy vậy mà chia tay nhau không đầy 30 phút thôi đã thấy cồn cào da diết. Thế nên mình cũng quên mất phải nâng niu gìn giữ để tình yêu không phải ai oán mà hát lên bi khúc “tình chỉ đẹp khi tình dang dở, đời mất vui khi lỡ vẹn câu thề”.

Chỉ trong không đầy hai tiếng vi vu em đã xa anh cả ngàn km, bởi hờn giận bởi cảm giác bị lừa dối, bởi sự tổn thương của lòng tự trọng em không thể nào cố gắng hơn nữa, bao dung và nhẫn nại với em khi đó giống như một trò đùa vô duyên nhất của số phận. Tiếng máy bay rít lên như xé toạc mọi không gian mọi tĩnh lặng và cũng vô tình khoét sâu thêm nỗi buồn trong em. Em đã ra đi bỏ lại tất cả, bỏ lại hàng ghế đá rêu xanh, bỏ lại Hồ Gươm xanh ngàn tuổi, lãng quên đi gốc cây cổ thụ năm nào là nhân chứng cho duyên tình của hai ta. Bỏ lại anh với bao vui buồn khắc khoải…Biết rằng dẫu ở nơi đâu trái tim em vẫn hướng về nơi đó, vẫn thắc thỏm lo âu khi nghe dự báo thời tiết miền Bắc nhiệt độ xuống thấp, sợ mùa đông năm nay sẽ càng lạnh lắm, anh đơn côi lê bước trên con đường dài kỉ niệm, những cơn gió sẽ vẫn vô tình làm héo úa tâm hồn. Buổi chiều đông không em ly kem dừa Tràng tiền cũng lạnh hơn, anh dày vò quay quắt với mùa đông. Em biết những lúc rong ruổi lang thang sẽ có lúc anh giật mình quay lại ngỡ rằng em vẫn khúc khích đang cười, ánh mắt anh sẽ tắt lịm u buồn khi nhận ra em không còn đây nữa. Khó lắm phải không anh khi phải sống để quên một người, một nửa tâm hồn.

xa anh that roi
Hóa ra khi xa nhau rồi, mọi thứ mới dấu yêu, ngọt ngào đáng trân trọng đến thế… (Ảnh minh họa)

Em sợ cảm giác anh nhận ra chiếc áo bông đen dường như không đủ ấm khi thiếu bàn tay em siết chặt, đôi bàn tay nho nhỏ lọt thỏm giữa bàn tay anh vẫn hay luồn qua nghịch ngợm cấu véo luôn làm anh nổi cáu, giờ thì anh có muốn cáu em cũng xa anh rồi. Đường về cơ quan xa quá phải không anh, không gần như ngày có em bên cạnh, những ngày cuối tuần lê thê mỏi mệt chẳng như lúc có em luôn tất bật từng giờ, và anh có tự hỏi vì đâu mà cô đơn, trơ trọi đến thế này…

Những lúc nhớ em khi đêm không ngủ anh sẽ phải dặn lòng kìm nén không vô tư mà phone cho em như trước nữa. Một buổi tối vô tình em phone cho anh mà em không thể hiểu vì sao em làm vậy, có lẽ tại em nhớ anh và yêu anh mà bàn tay cầm điện thoại bấm theo thói quen trước khi đi ngủ hay tại tin nhắn đêm qua anh nhắn “tự dưng đêm nay đang ngủ anh lại mơ thấy em, giật mình tỉnh dậy”.

Vẫn biết tình yêu cho nhau còn tràn đầy trong trái tim nhưng duyên tình chúng mình không thể đi xa hơn, mình chia tay khi còn tình yêu, mình chia tay để cả hai bớt phần đau khổ. Nhưng cũng thật đau khổ khi yêu mà không thể sống bên người mình yêu, phải sống mà quên mình đang sống như ai kia từng nói “Tình yêu như thể chơi đề, đợi con độc đắc lại về trắng tay” hay xót xa hơn “Người xưa thương thật người nay yêu vờ, ấy ơi nhớ tạm mong hờ” thế nhưng sự đời là thế tiếc rằng chúng ta có duyên không nợ nên khi chia xa để lại trong nhau biết bao hoài niệm vui mà buồn, hạnh phúc mà hóa đớn đau… Biết làm sao khi con tim không thể sống với con tim, phải chăng cuộc tranh ganh giữa con tim và lí trí thì lí trí trong anh và em đều giành phần thắng, còn trái tim hai ta thất bại nên để một đời phải nhớ nhau trong tâm tưởng.