Tha thứ cho một tình yêu…

Tình yêu là gì mà sao khiến con người ta phải sống chết vì nó? Tình yêu là gì mà khiến cuộc sống trở nên màu hồng, vui tươi? 

Màn đêm buông xuống, cô gái lặng lòng mình thẫn thờ trước ban công, nhìn xa xăm phút chốc nhớ hình bóng của một người với tên gọi người cũ, à là người cũ còn thương.

Kỉ niệm ào về như sóng vỡ bờ cuồn cuộn khiến lòng người quặn thắt bất chợt buồn, bất chợt nhớ để rồi bất ngờ, con tim rơi vào tình cảnh thể lương và rồi lại bất chợt đau, đau đến nghẹn ngào.

Nhớ một hình hài đã cũ còn vương, nhớ từng lời hứa bây giờ vội hóa gió sương thoảng qua tai, nhớ một bàn tay đan nhau xiết chặt hay nhớ một bờ vai vững chắc để người con gái yếu mềm kia mệt mỏi tìm về, quá khứ tràn về nhanh như một thước phim với cái mở đầu hoành trán nhưng đến gần hồi kết bất chợt đau thương đến lạ thường, người nóng vội quay lưng cất bước, kẻ ở lại lững thững nhặt từng mảnh rơi, tim ơi sao lại vỡ tan tành rồi.

Là tôi nhớ người hay hậm hực niềm đau với nước mắt lưng tròng thi nhau rớt trên hàng mi nóng hổi, anh nói đi em đã làm gì nên tội để nhận lại bản thân án tử tình ta đau thế này, vội vàng gặp rồi lại vội vàng thương, người đã trót tơ vương người lại nhẫn tâm buông bỏ với câu nói hết duyên rồi,tình cũng đã lỡ, ta chẳng qua cũng chỉ là người dưng xa lạ với một trái tim chưa từng loạn nhịp cùng nhau bao giờ

“Như cơn gió thoảng qua đây. Mang anh về nơi rất xa. Để lại nỗi đau. Hằn sâu giọt nước mắt lăn dài”

Kí ức hạnh phúc sao quá ngắn đến khi nhìn lại trước mắt toàn niềm đau, ta nên trách ai khi cả hai cùng là người cất bước, trách anh không nói lời chia tay trước hay nên trách em cứ thế từng bước im lặng mà đi, để lại một khoảng trống quá lớn nơi con tim vô tội, đến cuối cùng tình yêu kia chết vẫn chưa biết nguyên cớ là gì, để sau này khi đứng đây và bất chợt tìm lại, à thì ra ta thiếu nhau một lời xin lỗi, quên mất một cái ôm vội và nợ nhau một lời cảm ơn trên con đường trưởng thành cùng nhau.

Thì ra mất đi một người yêu thương không đáng sợ, cái đáng sợ nhất chính là thói quen ta đã từnglàm cùng nhau suốt ngần ấy năm qua, là sự dằn vặt vì còn quá nhiều lời chưa nói, hay chưa kịp nói thì đôi tay đã vội tìm cách buông rời, trôi xa, xa vời vợi và mất hút rồi. Vẫn đau vẫn nhói khi đêm tối vây quanh và người ngồi co ro một mình nơi góc tối, nhưng em chọn cách tha thứ rồi, tha thứ cho anh, tha thứ cho tình ta và tha thứ cho em.

Chẳng còn chi nữa để níu tay.. Vì hạnh phúc chỉ thoáng qua trong phút giây

Thì ra con tim đang ngủ say.. Trong nỗi nhớ đong đầy.

Tòa án lương tâm phóng thích, con tim non nớt miễn án treo, quay về đập lại từng nhịp đập thổn thức yêu thương từng hồi nóng vội, và người đến sau ơi, em rồi sẽ lại yêu, yêu anh thật nhiều như chưa từng tổn thương chấp vá.