Tay buông tay và tim thôi nhớ – Chương 29

 Chương 29: Hối Hận Có Gì Không Tốt

Có rất nhiều người thích nói rằng: “Trước nay làm bất cứ việc gì tôi cũng không hối hận.”

Nghe vậy có vẻ rất hoành tráng, nhưng phải chăng trước nay họ chưa từng hối hận bao giờ?

Khi trót mua một món đồ vô dụng từ siêu thị về, chúng ta cũng có thể hối hận, huống hồ là những chuyện lớn lao hơn thế? Những người nói rằng bản thân chưa bao giờ hối hận, thực ra là do họ biết rằng hối hận cũng chẳng để làm gì mà thôi.

Khi đã đưa ra quyết định, tại sao lại phải nhọc tâm nghĩ xem lựa chọn kia liệu có tốt hơn không? Vì dù sao chúng ta cũng không thể quay đầu lại nữa.

Chúng ta luôn cho rằng hối hận là biểu hiện của sự yếu mềm, thế nên rất nhiều người phải miễn cưỡng nói rằng mình không bao giờ hối hận. Tại sao con người không thể hối hận? Hối hận đâu phải do sự yếu mềm gây ra.

Hiểu về sự hối hận, ta mới không mắc phải những sai lầm tương tự. Vậy thì lần sau, ta sẽ làm tốt hơn. Nếu phải cưỡng ép bản thân không được hối hận, chẳng thà hãy rút ra những bài học quý giá từ trong sự hối hận đó.

Hối hận, xấu hổ, hối lỗi hoàn toàn không có gì sai, thế nhưng thời gian dành để hối hận nhất định phải ngắn. Nỗi hối hận và mặc cảm tội lỗi không có điểm dừng chính là biểu hiện của kẻ hèn yếu. Nếu phải hối hận 10 năm vì một việc gì đó, chẳng thà hãy chỉ hối hận một tháng, rồi sau đó học cách thay đổi trong 9 năm 11 tháng còn lại.

Tôi hối hận rằng mình đã từng yêu người ấy, vì vậy tôi sẽ không bao giờ ngốc nghếch như vậy nữa.

Tôi hối hận rằng mình đã làm những việc thật khờ dại, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.

Tôi hối hận vì mình đã nói ra những lời đó, từ nay về sau tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói ra.

Hối hận có gì không tốt? Cưỡng ép bản thân không được hối hận, có lẽ chỉ khiến cho ta càng chìm dần trong vũng lầy của sai lầm, mãi cho tới khi thân xác ta chìm nghỉm không một dấu vết. Và khi đó tâm hồn bạn sẽ ngập tràn hối hận, vì lúc đầu đã không chịu hối hận.

Thời khắc bỏ lỡ

Rất nhiều năm trước, một cậu bạn trai mà tôi quen biết sau khi đọc xong bài tản văn của tôi đã nói: “Bây giờ thì mình đã hiểu cô ấy nghĩ thế nào rồi.”

Tiêu đề của bài tản văn đó hình như là “Khoảnh khắc giả tạo của cái đẹp”, nội dung xoay quanh về một số tâm tình của phái đẹp.

Ngày hôm đó cô ấy nhuộm tóc, vận một bộ đồ mới, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Thế nên cô rất muốn người yêu ngắm nghía bộ dạng xinh đẹp của mình, thầm tưởng tượng rằng khi nhìn thấy cô, hai mắt anh ấy sẽ sáng lên và không ngớt lời khen tặng: “Hôm nay trông em thật tuyệt!”

Thế nhưng, hôm ấy anh ta chẳng thể gặp mặt cô. Hôm sau, anh ta cũng chẳng thấy ở cô có điều gì khác biệt so với ngày thường, và cũng không hiểu vì sao hôm qua cô ấy đòi gặp anh gấp đến vậy, muốn anh phải bỏ dở công việc để đến gặp cô.

Trong lòng cô rất thất vọng, nhưng không thể nói ra.

Bởi anh ấy chẳng thể nhìn thấy những điều mà cô đang nghĩ, nói ra liệu có ích gì?

Cô ủ rũ đi bên cạnh anh, chẳng nói một lời, giận dỗi vì anh đã bỏ lỡ mất một thời khắc đẹp đẽ của hai đứa.

Cậu bạn trầm ngâm, nét mặt đượm chút phiền muộn:

“Chẳng trách cô ấy giận mình. Thì ra là vì muốn mình nhìn thấy hôm đó cô ấy xinh đẹp đến nhường nào, nhưng mình thì lại chẳng hiểu cô ấy đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi phiền phức.”

Hai người bạn của tôi, cuối cùng cũng đường ai nấy bước.

Nguyên nhân chia tay, có lẽ không phải vì cậu ấy đã bỏ lỡ quá nhiều thời khắc để khiến cô ấy cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc, cũng không phải vì cậu ấy keo kiệt những lời mỹ miều dành cho cô. Vậy nhưng, thời khắc đã vụt mất kia, cũng mãi chẳng thể bù đắp trở lại, nó đã trở thành một niềm nuối tiếc.

Chẳng phải chúng ta cũng từng trải qua muôn hình vạn trạng nỗi niềm tiếc nuối như vậy hay sao?

Tất cả mọi thứ, bao gồm cả tình cảm, đều có những khoảnh khắc rực rỡ nhất của nó.

Một khoảnh khắc trong một ngày một năm nào đó, bạn rất muốn nói với người ấy rằng:

“Em yêu anh.”

Chỉ là, từng nét biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy dường như chưa kịp chuẩn bị để lắng nghe câu nói này, trong chớp mắt, bạn thu lại nỗi niềm của mình vào trong, lời thổ lộ ấy nuốt trôi dần trong lặng lẽ.

Ngày sau của ngày sau, bạn đã không còn muốn thổ lộ ra câu nói này.

Câu nói này, cũng có thể là: “Anh sẽ kết hôn với em chứ?”

Lời nói khi thốt ra đầu môi, tựa như cánh chim được sổ lồng, chẳng thể nào gọi lại. Nếu không nói ra, những tâm sự đó sẽ lặng lẽ biến mất nơi tận đáy con tim.

Một ngày nào đó, trong một khoảnh khắc như vậy, bạn rất muốn để anh ấy biết rằng, trong lòng bạn đang rất khó chịu, bạn rất muốn gục trên vai anh khóc một trận tấm tức, trút hết những nỗi u buồn với anh, nghe anh vỗ về, an ủi. Vậy nhưng, anh ấy không hỏi, nét mặt thậm chí còn lộ vẻ chán nản.

Chính trong thời khắc ấy, những tâm sự giấu nơi kẽ môi đã vụt tan biến.

Sau này khi anh ấy hỏi lại, bạn cũng đã không còn muốn nói nữa.

Sau này của sau này, giây phút muốn cất nên lời ấy có thể trở lại, cũng có thể không.

Những thứ không thể vứt bỏ

Khi bạn vứt bỏ một số thứ, bạn sẽ nhận được một số thứ khác, bạn không cố công gượng ép một người đàn ông, anh ấy ngược lại sẽ ngoan ngoãn neo lại bên cạnh bạn. Khi quẳng đi một chút tự đại, có lẽ bạn sẽ nhận được sự quan tâm. Vậy nhưng, có một số thứ ta không thể vứt bỏ, ví như vì ái tình mà vứt bỏ tự tôn, vì muốn để một người đàn ông cảm thấy day dứt tội lỗi mà vứt bỏ chính sinh mệnh của mình.

Phụ nữ vì giấc mộng tình ái mà vứt bỏ cả sự nghiệp và ước mơ của mình, thường sẽ khiến đàn ông cảm động. Đàn ông vì cơn say tình yêu mà bỏ rơi cả ước mơ và sự nghiệp của mình, lại thường khiến phụ nữ thất vọng.

Đàn ông có thể vì một người đàn bà mà vứt bỏ không nuối tiếc những thú vui của bản thân, hy sinh một chút tự do, chịu thiệt một chút thể diện, hay từ bỏ mọi tính xấu của mình… nhưng anh ta không thể dứt tâm từ bỏ sự nghiệp và mơ ước ấp ủ của mình.

Một người đàn ông không có mơ ước, hoàn toàn chẳng đáng để yêu chút nào.

Mỗi ngày anh ấy chìm đắm trong vòng xoáy mưu sinh không quan trọng, quan trọng là trong trái tim anh vẫn cháy bỏng một mơ ước, nhưng lại sẵn sàng vì một người phụ nữ mà đánh đổ cả mơ ước của mình, mẫu đàn ông như vậy phái nữ thường không muốn nhìn thấy. Gả cho một người đàn ông trống rỗng không mơ ước, chẳng khác nào gả cho một hòn đá, sớm muộn gì cũng bí bách cùng cực.

Phụ nữ rất mâu thuẫn, họ có thể oán trách người đàn ông của mình mải mê sự nghiệp mà không quan tâm đến họ, vậy nhưng nếu như người đàn ông của họ cả ngày đều quanh quẩn cạnh bên, không nề hà tới công việc, họ sẽ lại chê rằng anh ta vô tích sự. Họ hy vọng người đàn ông của mình vừa sự nghiệp lẫy lừng, vừa vẹn tròn sự quan tâm săn sóc, đây chẳng phải hão huyền hay sao? Nếu chỉ có thể chọn một, đại đa số mọi người vẫn hy vọng rằng, đàn ông cần chuyên chú sự nghiệp. Những người đàn ông chuyên chú với công việc mới có thể mang đến cảm giác an toàn cho họ. Một người đàn ông vì mơ ước mà vứt bỏ cả tình yêu, luôn tốt hơn một kẻ vì ái tình mà vứt bỏ mơ ước.