Giao dịch đêm đầu tiên – Chương 24

Chương 24: 

Trong lòng Lê Tử Hâm giật mình, cậu bé đó cũng đã chạy tới, nhưng lần này lời nói trong miệng cậu bé không còn là câu “Mer¬ry Christ¬mas! I love you!” nữa. Mà là một câu quốc ngữ đã lâu rồi cô không được nghe thấy tiếng quốc ngữ này.
“Lễ Noel vui vẻ, còn có anh yêu em.” Cậu bé nói tới xong mấy lời này khuôn mặt nhỏ bé không nhịn được mà trở nên đỏ ửng.
Lê Tử Hâm nhanh tay bắt lấy cậu bé đó lại, không để cho nó bỏ chạy: “Nói với chị rõ ràng, rốt cuộc chuyện này là ai bảo em làm?”
Cậu bé giống như mấy đứa bé vừa rồi muốn chạy trốn như không được nên nhìn có vẻ như hơi nông nóng, muốn thoát khỏi Lê Tử Hâm, nhưng mà một đứa bé làm sao chống lại sức lực của người lớn nổi.
“Là một. . . . . . em cũng không biết anh ấy là ai, anh ấy chỉ bảo chúng em làm như vậy, dẫn chị tới nơi này là được xong rồi sẽ cho chúng em một chút tiền, những thứ khác. . . . . . thì cái gì em cũng không biết.”
Thì ra là bọn họ được mướn để làm chuyện này, Lê Tử Hâm nhận lấy bông hồng trong tay cậu bé, sau đó thì cậu bé đó chạy trốn nhanh như một làn khói.
“Tử Hâm. . . . . .”
Lê Tử Hâm hít sâu một hơi, siết chặt hoa hồng có gai một trong tay lại, phía sau truyền tới âm thanh có chút không chân thật, cô thật sư không dám quay đầu lại xác nhận.
“Lê Tử Hâm.” Người ở phía sau thấy cô không có phản ứng, cho nên bước nhanh đi lên phía trước đứng ở trước mặt cô.
Lê Tử Hâm nhịn không được mà nhíu mày lại, khi nhìn thấy người ở phía sau đang nhích lại gần mình thì cô theo bản năng lùi về phía sau.
“Lê Hiên? Sau anh lại… tới đây?”
“Tử Hâm, tôi tới tìm em.” Lê Hiên tiến lên một bước, thái độ khó tránh khỏi vẫn còn có chút lúng túng: “Cái đó, hoa em đều nhận được, vậy em có nghe được mấy lời đó không?”
Trái tim Lê Tử Hâm càng đập càng mạnh, từ lúc mà Lê Hiên gọi cô tiếng thứ nhất, không, từ khi bắt đầu thì trong lòng cô như đang đánh trống, không biết là sợ là khẩn trương hay là mong đợi?
Hô hấp của cô có chút gấp rút, nhưng vẫn là cố gắng ổn định lại tinh thần, giả bộ không thèm để ý nói: “Anh tới Canada, dì và chú có biết không? Ừ. . . . . . Cảm ơn hoa của anh, thời tiết lạnh thật, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây.”
“Tử Hâm đợi chút!” Lê Hiên tiến lên kéo cổ tay của cô.
Lê Tử Hâm quay đầu lại, đưa hoa hồng trong tay nhét vào trong ngực của anh, cuối cùng cũng không kềm được mà sắc mặt trở nên đen lại: “Anh lấy đi.”
“Tử Hâm, em vẫn còn giận tôi sao? Tôi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .” Lê Hiên lắp ba lắp bắp nói xin lỗi.
Trong giây lát nghe được Lê Hiên nói xin lỗi với mình, Lê Tử Hâm có chút không phản ứng kịp, sau một lúc lâu cô mới cười nói: “Thì ra anh tới đây là nói với tôi cái này sao, tôi biết rõ lúc anh biết mọi chuyện thì sẽ cảm thấy rất áy náy, chỉ là không có liên quan gì bởi vì tôi thật sự không để ý. Cho nên anh không cần nói xin lỗi, cũng không hoảng hốt tới vậy, bởi vì nếu như không có anh thì tôi cũng không có cách nào được tới nơi này du học, cho nên. . . . . . Tôi không cảm thấy giận gì cả.”
“Tử Hâm, em biết ý của tôi không phải như vậy. . . . . .” Lê Hiên vẫn nắm chặt cổ tay Lê Tử Hâm, không muốn cho cô chạy thoát.
“Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết, Lê Hiên van xin anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi đã sớm nói rõ trong bức thư kia rồi, tôi không muốn gặp lại anh, cũng không muốn nghe lời của anh nói, tất cả những lời kế tiếp anh đều nói tôi là kẻ lừa gạt, tôi chính là tên lường gạt, cho nên bây giờ. . . . . . bây giờ anh có ý định muốn tìm tôi hợp tác sao? Lê Hiên, không thể nào, tôi vĩnh viễn sẽ không nghe theo sắp đặt của anh, buông tôi ra!” Cuối cùng Lê Tử Hâm dùng toàn bộ sức lực thoát khỏi tay của Lê Hiên sau đó xoay người bỏ chạy.
Vẻ mặt Lê Hiên có chút chán nản cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay trống không của mình, trong lòng cũng có chút vắng vẻ.
Dĩ nhiên là Lê Tử Hâm sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn luôn cho rằng không gì là không được, vì vậy Lê Hiên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên hít vào một ít khí lạnh cho đầu ốc tỉnh táo lại, không nhanh không chậm đi về phía mục tiêu của mình.