Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang

✣ Chương 33: Bôi thuốc kiểu Tề Mặc ✣

Chương này hơi H một chút nhé mọi người

 

Tề Mặc nhìn đống thuốc và băng gạc, hắn không hề đổi sắc mặt, thò tay ra đằng trước cởi cúc áo Ly Tâm. Ly Tâm đang dựa vào người Tề Mặc điều hòa hơi thở, thấy Tề Mặc đưa tay xuống ngực mình, cô hỏi khẽ: “Anh biết thay thuốc sao?”

“Không biết”, Tề Mặc lạnh lùng đáp, tay vẫn tiếp tục cởi cúc áo.

Ly Tâm liền mở to mắt nhìn Tề Mặc. Không biết mà hắn đòi thay thuốc cho cô? Cô chỉ là đen đủi tự mình lao vào viên đạn, đâu đến nổi phải đối xử với cô như vậy? Ly Tâm liền yếu ớt giữ tay Tề Mặc. “Tôi chưa muốn chết”.

Tề Mặc chay mày: “Cô sẽ không chết”. Vừa nói, hắn vừa kéo tay Ly Tâm, cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng trước ngực cô.

Ly Tâm cúi đầu nhìn. Cô phát hiện mình không mặc gì bên trong. Ngực cô quấn một lớp băng trắng, trên hiện vệt máu mờ mờ. Ly Tâm bống chốc cảm thấy đầu óc cô nổ tung, lồng ngực như sắp phum khói ra ngoài, cô đỏ mặt ngượng ngùng. Ly Tâm không biết lấy từ đâu ra sức lực túm chặt hai vạt áo trước ngực, che đi nét xuân quang đẹp đẽ.

Tề Mặc nghiêm giọng: “Cô làm gì vậy, bỏ ra!”. Nói xong hắn dùng sức xé toạc áo Ly Tâm thành hai mảnh.

“Anh không phải là bác sĩ, tự nhiên đòi bôi thuốc gì chứ? Tôi cần bác sĩ”. Áo bị xé rách làm đôi, không thể che hết bộ ngực trắng ngần, Ly Tâm đỏ mặt cúi đầu nói, bác sĩ nhìn thì chẳng sao, nhưng tại sao phải để người ngoài thấy chứ?

Tề Mặc sầm mặt nạt nộ: “Không có bác sĩ”. Vừa nói hắn vừa dừng tay nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt sắc lạnh.

Sắc mặt Ly Tâm trắng bệch. Bắt gặp sát khí xoẹt qua mắt Tề Mặc, Ly Tâm không khỏi than thầm, tên này sao động một tý là muốn giết người vậy. Bản thân cô đang bị thương, hắn cũng chẳng nhẹ nhàng một chút. Nghĩ đến đây, cô đành ấm ức bỏ tay ra. Đành vậy, lúc khỏe cô còn không thể chống lại hắn, bây giờ càng không phải là đối thủ của hắn.

Tề Mặc hài lòng khi thấy Ly Tâm buông tay. Thế mới đúng, hắn thích những người ngoan ngoãn nghe lời. Hắn bắt đầu bôi thuốc cho Ly Tâm.

“Á, đau, đau quá. Anh nhẹ tay thôi”. Tề Mặc vụng về ấn mạnh vào vết thương của Ly Tâm, khiến cô muốn giết hắn ngay lập tức.

“Rốt cuộc anh có biết bôi thuốc không hả? Đau quá, đau”.

“Hét gì chứ. Im miệng”. Tề Mặc cũng thấy điên tiết. Đây là lần đầu tiên hắn bôi thuốc cho người khác, vậy mà cô nàng lại la hét ầm ĩ. Vết thương bé tí tẹo làm gì đau đến mức đó? Mắng thì mắng vậy nhưng Tề Mặc vẫn cố bôi thuốc thật nhẹ nhàng, dù hắn không cho rằng hắn nặng chân nặng tay với cô.

“Tề Mặc, anh muốn giết tôi phải không?”. Tề Mặc bôi cả hộp thuốc lên vết thương của Ly Tâm. Để thuốc khỏi bị rơi xuống, hắn dùng tay giữ chặt. Ly Tâm đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Cô mặc kệ địa vị thân phận của người đối diện, mở miệng gọi thẳng tên hắn.

Nghe Ly Tâm gọi tên mình, Tề Mặc sầm mặt, ánh mắt hắn lộ rỏ vẻ chết chóc. Thấy người phụ nữ ở trong lòng đau đến mức mặt nhăn mày, mồ hôi túa ra như tắm, hắn cố kìm cơn giận, hứ một tiếng: “Cô còn nói nữa, tôi sẽ giết cô”.

Ly Tâm bị ánh mắt đầy giận dữ của Tề Mặc dọa sợ chết khiếp, chỉ dám thở hổn hển, thực ra cũng vì đau quá không nói nổi nửa, đành để mặc hắn bôi thuốc lên vết thương của cô một cách dã man.

“Tề Mặc, tôi… chỗ đó không bị thương”. Sau một hồi cắn răng chịu đựng quá trình bị hành hạ chứ không phải bôi thuốc, Ly Tâm tưởng cô sắp thoát nạn. Nhưng khi thấy Tề Mặc cau mày nắn đi bóp lại chỗ mềm mại không bị thương ở ngực bên kia, Ly Tầm quên cả ngượng ngừng, chỉ nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

Tề Mặc trợn mắt liếc Ly Tâm: “Tôi biết”.

“Vậy anh định làm gì?”. Thấy Tề Mặc có vẻ mất hết kiên nhẫn, Ly Tâm cắn răng hỏi hắn. Cô còn mất kiên nhẫn hơn hắn ấy chứ. Vết thương vốn đau ba phần, bị hắn hành hạ thành ra đau mười phần.

Tề Mặc liền bóp mạnh da thịt trắng muốt dưới tay. Ly Tâm đau đến mức nhảy dựng lên. Tề Mặc nạt nộ: “Tôi định làm gì à? Tôi định làm thế này đấy”. Vừa nói, hắn vừa đột ngột đẩy Ly Tâm ngã ra đằng sau, rồi nhanh chóng phủ người ngậm nụ hoa tươi thắm trên ngực cô.

Ly Tâm vừa hoảng sợ vừa tức giận, muốn giằng tay ra đấm Tề Mặc nhưng bị hắn đè chặt, khiến cô không thể động đậy. Cô chỉ còn cách hét lớn: “Tề Mặc… Anh… Á…”. Ly Tâm còn chưa dứt lời, Tề Mặc đột nhiên mút mạnh, khiến Ly Tâm cảm thấy bầu ngực vừa đau vừa ngứa, người càng mềm nhũn, cô liền kêu lên: “Tề Mặc, bỏ tôi ra. Anh mau bỏ tôi ra”.

Tề Mặc hừm một tiếng, nhả nụ hoa ngẩng đầu nhìn Ly Tâm: “Cô còn dám ồn nào nữa hay không?”.

Ly Tâm vội lắc đầu: ‘Tôi không dám, tôi không dám”.

“Cô hãy nhớ, cô là người của tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Cô không có tư cách phản đối”. Tề Mặc lạnh lùng nhìn cô, bàn tay lại phủ lên ngực cô.

Ly Tâm liền nhắm mắt nuốt hận vào lòng. Cô thầm chửi rủa cả tổ tiên mười tám đời nhà Tề Mặc. Mối thù này sẽ có ngày cô bắt hắn phải trả gấp trăm lần.

Tay Tề Mặc tung hoành trên ngực Ly Tâm. Làn da trắng ngọc ngà bị hắn sờ không sót chỗ nào, vừa nắn, vừa bóp, vừa cấu. Cả người Ly Tâm mềm nhũn nằm im trong lòng hắn, cô cắn chặt răng.

“Khốn kiếp, cái khỉ gì thế này?”.

Tiếng quát lớn khiến Ly Tâm giật bắn mình. Cô mở mắt liền thấy Tề Mặc sa sầm mặt, đôi mắt hắn phóng ra tia nhìn chết người. Ly Tâm bất giác nhìn xuống ngực mình, cô không biết nên khóc hay nên cười. Tề Mặc dùng cuộn băng gạc băng bó vết thương cho cô. Mặc dù hắn không ngừng điều chỉnh vị trí nhưng vẫn không thể băng nổi. Cứ mỗi khi hắn cuộn băng lại là dải băng lại trượt ra khỏi vết thương.

Hóa ra, Tề Mặc bóp nắn ngực cô là để chỉnh góc độ, cố định dải băng. Ly Tâm chửi thầm, con người này lẽ nào không biết nói một câu nhẹ nhàng tử tế? Quả thật Tề Mặc không phải sinh ra để hầu hạ người khác. Chẳng biết hắn bị đứt sợi dây thần kinh nào, tự nhiên đòi băng bó cho cô, khiến cô bị tra tấn gần chết. Ly Tâm nói khẽ: “Anh băng từ bên này qua là được rồi”.

Tề Mặc chau mày, làm theo lời Ly Tâm, dải băng quả nhiên cố định đúng vết thương. Tề Mặc nhướn mày, hắn đúng là không sinh ra để hầu hạ nguời khác.

Khi quá trình bôi thuốc còn hơn cả hành xác kết thúc, Ly Tâm thở phào nhẹ nhõm. Toàn thân cô đau đớn và mệt mỏi hơn cả lúc mới tỉnh dậy. Cô đành tựa vào lòng Tề Mặc thở gấp.