Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang

✣ Chương 31: Phá hoại ✣

 

Tề Mặc chau mày, kẹp chiếc cúc vào hai đầu ngón tay. Chỉ nghe một tiếng động khẽ, chiếc cúc bị bóp vỡ vụn. Cùng lúc này, tòa nhà bằng kính trong biển hoa đột nhiên phát ra âm thanh chói tai, tất cả các tấm kính vỡ tan tành trong chớp mắt. Tiếng động không hề lớn mà đanh sắc khiến đám Tề Mặc nhăn mày.

Tề Mặc đang mải quan sát, tai phải đột nhiên bị che kín. Hắn liền quay người về phía sau, thấy Ly Tâm một tay che tai mình, một tay che tai hắn. Cô nói khẽ: “Bịt tai vào, bằng không sẽ bị hỏng tai đó”. Đây là sóng xung kích, trông có thể không nghiêm trọng nhưng là thứ vũ khí giết người vô hình.

Một tay Ly Tâm không thể che hết hai tai của mình, Tề Mặc bất động trong giây lát rồi giơ tay che tai còn lại của Ly Tâm. Ly Tâm hết nói nổi người đàn ông trước mặt đến giờ phút này vẫn còn muốn giữ thể diện, cúi đầu trước khoa học công nghệ khiến thân phận của hắn bị hạ thấp hay sao.

Cô “hừm” một tiếng, kéo tay Tề Mặt bịt tai mình, còn cô giơ cả hai tay che tai hắn

Lão đại hắc đạo mà bị điếc sẽ là một trò cười nghiêm trọng. Hồng Ưng, Hoàng Ưng và các thuộc hạ của hắn vừa chạy đến cũng vội váng bịt kín tai mình.

Tiếng động sắc nhọn dần biến mất, Ly Tâm mới bỏ tay khỏi tai Tề Mặc, quay đầu quan sát. Tòa nhà kính biến mất, chỉ còn lại một đống bột tinh. Cô lắc đầu thán phục: “Lợi hại quá. Đáng tiếc tôi không biết làm”. Cô không đủ trình độ làm ra công nghệ tiên tiến đến mức này.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng lập tức quay đầu về phía ngôi nhà, chỉ nhìn thấy người ở trong nhà bị chấn động đến thất khiếu chảy máu mà chết, bất giác nhìn nhau một cái, Hoàng Ưng từ tốn mở miệng: “Xem ra cô nàng này là phúc tinh của chúng ta”.

Hồng Ưng lắc đầu nhìn Tề Mặc và Ly Tâm đang nói gì đó với nhau, lạnh nhạt nói: “Cô ấy là phúc tinh của lão đại”.

Nghe thấy câu nói của Hồng Ưng, Tề Mặc bất giác dò xét Ly Tâm một lượt từ trên xuống dưới. Hắn đột nhiên sờ vào chiếc hoa tai của Ly Tâm: “Đây là cái gì?”. Người của Tề gia đã rà soát kỹ lưỡng trong và ngoài ngôi nhà, hơn nữa bên ngoài đều là người của hắn. Tề Mặc tin rằng Tề gia không phải là một gia tộc lạc hậu kém hiểu biết. Thứ mà người của Tề gia không tìm thấy, chỉ có Ly Tâm phát hiện, nhất định là cô mang theo người đồ công nghệ cao. Nhưng bây giờ trên người cô không có bất cứ thứ gì, ngoài hoa tai.

Ly Tâm lập tức che tai: “Đây là đồ của tôi”, vừa nói cô vừa lùi về phía sau.

Tề Mặc nhìn cô chăm chú, hắn không lên tiếng cũng không ra tay cướp đôi hoa tai của Ly Tâm, chỉ lạnh lùng bảo Hồng Ưng: “Ở đây giao cho chú giải quyết, đừng bỏ sót người nào”.

Ly Tâm liếc Tề Mặc, cô ngửa cổ lên trời thở dài: “Nhiều kẻ thù quá”.

Bắt gặp bộ dạng đầy vẻ bi tráng như tráng sĩ một đi không trở lại của cô, hắn sầm mặt: “Cô muốn làm thứ này? Cô định làm thế nào?”.

Ly Tâm phất tay: “Anh tự giải quyết đi. Tôi không có hứng thú thò chân vào. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm nếu anh chia lợi nhuận cho tôi. Đúng rồi, bọn họ muốn làm gì mà anh cắt phéng con đường kiếm tiền của họ?”. Chặn đường kiếm cơm của người khác là một việc làm vô nhân đạo. Thảo nào hắn liên tục bị người ta đuổi giết.

Tề Mặc liếc mắt nhìn biển hoa: “Thuốc phiện”.

“Thuốc phiện ư?”. Ly Tâm liền trợn mắt nhìn những bông hoa đẹp lộng lẫy. Hóa ra đây là hoa anh túc, “đặc sản” của vùng Đông Nam Á. Lần đầu tiên Ly Tâm cảm thấy Tề Mặc vừa mắt cô. Cô khoanh hai tay trước ngực: “Nghề này có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ”.

Thấy Ly Tâm lộ vẻ tán thưởng hiếm hoi với mình, Tề Mặc bất giác giơ tay ôm eo Ly Tâm, đưa cô đi về phía trước. Vừa đi hắn vừa nói vẻ vô cảm:

“Tôi là nhà buôn bán vũ khí, không phải buôn bán ma túy”. Hôm nay hắn đến đây chỉ để thông báo không cho phép bất cứ giao dịch ma túy nào trên địa bàn của hắn. Ma túy tuy là nghề làm ăn lớn nhưng cũng không thể lớn hơn vũ khí, hắn chẳng có hứng thú.

Đứng ở lối vào biển hoa, Ly Tâm nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, một mùi nồng nặc xộc vào mũi cô. Xa xa, ánh lửa đỏ chiếu sáng một vùng trời. Biển hoa đẹp đẽ dần biến thành biển lửa. sắc hoa trong ánh lửa càng trở nên diễm lệ. Cả trăm hecta hoa anh túc từ từ hóa thành tro bụi.

Ly Tâm bất giác sờ cằm: “Anh giỏi thật. Hành động của anh cắt đứt đường tài lộc của không biết bao nhiêu người. Thảo nào ở đây ai cũng thấy anh ngứa mắt. Đường đường là một lão đại hắc đạo, đi đến đâu cũng bị truy sát thì mất thể diện quá, hóa ra là vì chuyện này. Bây giờ anh đã trở thành kẻ thù của cả giới hắc đạo vùng Đông Nam Á”. Ly Tâm vừa nói vừa tươi cười nhìn Tề Mặc.

Đôi mắt Tề Mặc nhuộm một màu đỏ do ngọn lửa phản chiếu. Hắn nhếch miệng cười ngông cuồng: “Việc tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản”.

Ly Tâm nhướn mày, người này quá ngạo mạn. Có điều, cô tán đồng hành động của hắn, thuốc phiện chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Cô cười cười: “Vâng, địa bàn của anh, anh làm chủ”. Còn chưa dứt lời ở một hướng khác lại bốc lên luồng khói đen, Ly Tâm hỏi: “Chuyện gì vậy? Hôm nay là ngày phóng hỏa à?”.

Tề Mặc lạnh lùng nói: “Tất cả thuốc phiện sẽ biến mất trên địa bàn của tôi trong ngày hôm nay”.

Nghe giọng nói đều đều của Tề Mặc, Ly Tâm sờ trán. Vụ này lớn quá, mặc dù cô không thuộc giới hắc đạo nhưng cũng từng nghe nói nghề bán thuốc phiện là một ngành nghề rất lớn ở Đông Nam Á. Tề Mặc hủy toàn bộ thuốc phiện trên địa bàn của hắn trong một ngày. Nhờ thắng Lam Bang ở cuộc đua xe, hắn đã chiếm tới hai phần ba địa bàn Đông Nam Á.Việc làm này chắc chắn sẽ là một đả kích lớn đối với giới buôn bán ma túy thế giới. Hành động của Tề Mặc đúng là quá ngông cuồng, quá ngang ngược, nhưng cũng đẹp mắt chết đi được.

Ly Tâm bất giác cười lớn: “Có khí chất, không hổ danh bá chủ hắc đạo”.

Tề Mặc lạnh lùng liếc cô một cái rồi quay người đi về phía chiếc xe ô tô đỗ ngoài cổng. Ly Tâm cũng bước theo hắn với tâm trạng vui vẻ. Nhưng mới đi hai bước, gương mặt cô đột nhiên tối sầm. Tề Mặc làm vậy không sai, tuy nhiên hắn đã đắc tội với giới buôn bán ma túy của cả khu vực Đông Nam Á. Những ngày tháng tiếp theo của cô chắc sẽ không thể thiếu màn liều mạng trong bom rơi đạn nổ. Nghĩ đến đây, Ly Tâm liền nhăn mặt lại.

Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Ly Tâm và Tề Mặc còn chưa đi đến cửa xe ô tô, đột nhiên có tiếng súng nổ ầm ầm. Đám thuộc hạ của Tề Mặc cũng không vừa, thấy có kẻ đánh úp lập tức chia thành hai nhóm. Một nhóm nổ súng yểm hộ Tề Mặc và Ly Tâm, một nhóm xông về hướng khai hỏa.