Bà xã nghịch ngợm, em là của anh!

CHAP 25

-ĐỒ KHỐN!

Chưa kịp “tặng” nó một nụ hôn thì một cánh tay khác đã kéo mạnh vai tên đó, một cú đấm như trời giáng làm tên đó ngã nhào vì quá bất ngờ

-Khải Tuấn!

Nhìn thấy Khải Tuấn nó như gặp được cứu tinh chạy tới sau lưng Khải Tuấn. Tên kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đứng dậy nắm cổ áo Khải Tuấn:

– Dám động tới tao!

Khải Tuấn nhìn tên đó khinh bỉ:

– Còn mày là ai?

-Mày chết chắc rồi!

Đưa tay lên cao , một cú đấm chuẩn bị giáng xuống mặt Khải Tuấn thì từ phía sau nó chen vào đẩy cả 2 ra :

-Dừng lại! Bỏ tay ra ngay.

“Người lạ mặt” nhìn Khải Tuấn ánh mắt tức giận, vài giây sau hắn quay qua nó cười nửa miệng

-Hẹn gặp lại em, Tiểu Du!

Tên kia quay đi ,nó đứng thừ người ra nhìn

-“ thật ra hắn là ai? ”

-Tiểu Du em có sao không?

Khải Tuấn lo lắng nhìn nó.

-Em không sao , cám ơn anh nha!

Nó mỉm cười cho Khải Tuấn yên tâm .

-Vậy tốt, đi, anh đưa em về lớp.

Tới cửa lớp nó đang định bước vào thì Khải Tuấn níu nó lại

-Hôm nay anh đưa em về nhé!

-Nhưng….

Khải Tuấn nhìn nó vẻ giọng nài nỉ:

-Đừng từ chối mà!

-Ưm…vậy cũng được.

Nó không nỡ từ chối Khải Tuấn với ánh mắt đó.

Vào học nó không ngừng nghĩ tới tên con trai đó, nhiều câu hỏi trong đầu làm nó không tập trung nổi vào tiết học.

Ren…g….g…g…g

Tiếng chuông tan học vang lên, nó uể oải bước ra khỏi cửa quên luôn Bảo Như và quên cả việc sẽ về cùng Khải Tuấn.

-Chị Đường Du, chị Đường Du

Tiếng Bảo Như làm nó giật mình thoát ra khỏi mọi suy nghĩ nãy giờ

-Ờ…gì vậy Bảo Như?

-Chị sao vậy? Cứ như người mất hồn. Chúng ta về thôi!

-Ờ..ờ…

-Tiểu Du!

Nó giật mình quay qua theo tiếng gọi thấy Khải Tuấn đang đi tới, lúc này nó mới nhớ ra.

-Hôm nay Tiểu Du về với tôi!

Thấy Bảo Như nhìn mình nó lên tiếng:

-Ừ, em về trước đi.

-Ưm…vậy em đi đây.

Bảo Như đi rồi nó ra xe cùng Khải Tuấn, được đi với nó Khải Tuấn vui lắm.

-Hay mình đi ăn, đi chơi rồi về nha!

-Nhưng…

-Không nhưng nhị gì hết, hôm nay anh sẽ bắt cóc em.

Nhìn khuôn mặt hứng khởi của Khải Tuấn nó mỉm cười , không nỡ cướp mất niềm vui này.

-Tới rồi!

Khải Tuấn đưa nó tới một cửa hàng bán gà rán.

-Xin chào quý khách!

Cô phục vụ đưa một tờ thực đơn, không đợi nó nói Khải Tuấn nhanh nhẹn:

-Cho 2 phần gà, có nước sốt lấy ức và đùi không lấy cánh.

Khải Tuấn nói một lèo làm nó ngạc nhiên , phải chăng Khải Tuấn đọc được suy nghĩ của nó.

-Sao anh biết em định gọi như vậy?

-Vậy là khẩu vị của em vẫn chưa thay đổi nhỉ!

-Hi, thì em chỉ mất trí nhớ thôi mà.

-Đúng vậy, theo anh thấy thì ngoài việc không nhớ gì em vẫn như trước.

Nghe nhắc tới phần ký ức đã quên nó phấn chấn hẳn lên.

-Thật vậy sao?

Khải Tuấn thoáng nét buồn, mọi việc vẫn không có gì thay đổi ngoài việc bây giờ trái tim nó đã có chủ rồi.

Ăn uống xong, Khải Tuấn còn dẫn nó đi công viên, thỉnh thoảng lại kể những kỷ niệm lúc trước cho nó nghe, hy vọng phần nào có cảm nhận được tình cảm của mình.

-Ôi…mệt quá đi mât!

Nó ngồi phịch xuống cái ghế quen thuộc tại bờ hồ lúc trước hắn dẫn nó tới. Không biết vô tình hay cố ý mà Khải Tuấn đưa nó tới đây.

-Em khát không? Anh mua nước cho em nhé!

Khải Tuấn đi rồi còn một mình ngồi đó nó bỗng nhớ tới hắn. Mấy tiếng đi chơi với Khải Tuấn nó vui lắm, quên hết những suy nghĩ phức tạp. Nhưng bây giờ ngồi nơi này hình ảnh hắn cứ hiện ra trước mắt.

-Cho em nè!

-Cám ơn.

Khải Tuấn cho nó một lon coca. Ngồi xuống bên cạnh giọng khoan khoái:

-Hôm nay vui thật, em thấy sao?

-Vâng. Nhưng…

Nó ấp úng làm Khải Tuấn tròn mắt nhìn nó hồi hộp

-Nhưng sao?

-Anh đưa em về đi. –Nó hơi khó nói vì đề nghị này của mình. Vì không biết có làm Khải Tuấn buồn không.

Tất nhiên là Khải Tuấn thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn tươi cười:

-Ừ, để anh đưa em về.

Trên đường về Khải Tuấn vẫn tranh thủ thời gian ngắn ngủi bên nó kể đủ thứ chuyện hồi trước cho nó nghe nhưng không hiểu sao đáng lẽ nó phải hứng thú lắm nhưng bây giờ đối với nó quá khứ không còn quá quan trọng nữa, trong đầu nó hiện giờ chỉ còn lại hắn thôi.

-Cám ơn anh, hôm nay vui lắm!

Chào tạm biệt Khải Tuấn, nó nhanh chóng chạy vào nhà.

-Thiếu Phu nhân đã về. – Quản Gia lâm chào nó.

-Gia Huy về chưa?

-Thưa thiếu gia vẫn chưa về.

Nó ủ rũ lên phòng.

*11 GIỜ ĐÊM:

Không biết nó thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy đã trễ lắm rồi.

Cạch…

“phòng đối diện” hình như có tiếng mở cửa. Nó thấy hơi lạ vì bình thường nếu về nhà hắn sẽ qua phòng nó với một hộp kem rồi mới về phòng mà.

-Gia Huy?

Nó theo thói quen đẩy cửa bước vào, nó hốt hoảng khi thấy trên áo sơ mi của hắn một vệt máu to đang loang lổ

-Anh…anh sao vậy?

-Không sao ….

Không đợi hắn nói hết nó đã chạy tới, khuôn mặt lo lắng chạm nhẹ vào người hắn sợ hắn sẽ đau.

-máu me tèm lem còn không sao gì chứ?

-Đây là…

-Anh trật tự đi.

Nó không cho hắn nói vội quay đầu chạy ra, hắn kéo nó lại ngỡ ngàng:

-Em đi đâu vậy?

-Thì đi lấy hộp cứu thương.

Thấy nó cuống lên hắn có vẻ thích thú:

-Chân voi! Em lo lắng cho anh vậy sao?

-Giờ này anh còn giỡn được hả?

Hắn nhìn vẻ “tội nghiệp” của nó tuy thấy vui vui nhưng cũng không nỡ, xoa đầu nó hắn nói:

-Đây không phải máu của anh.

Nó càng ngạc nhiên dữ dội:

-Sao? Không…không phải?

-Ừ.

Nó thở ra, nhưng chưa kịp mừng nó lại thấy lo. Không biết hắn làm gì tới nỗi dính giáng tới mấy việc “bạo lực” như vầy.

-Đang nghĩ gì vậy “chân voi”?

-À…không, không phải là tốt nhưng…

Thấy nó trầm ngâm hắn vịn vai nó:

-Nhưng nhị gì?

-Anh đi đánh nhau à?

Hắn im lặng, không ngờ nó hỏi câu này. Bình thường nó ít khi nào hỏi tới công việc của hắn. Nhìn nó hắn an ủi?

-chỉ là vài việc nhỏ thôi.

-Anh … có thể không làm việc trong đó không?

Một tay kéo vạt áo hắn,nó nói nhỏ đủ để cả 2 người nghe. Hắn không thể trả lời nó:

-Anh phải tắm rồi!

Nó khẽ gật đầu nhưng không về phòng mà cứ đứng đó. Nhìn nó vài giây hắn vào phòng tắm, tiếng nước xả đều đều.

Bên ngoài nó ngồi xuống giường hắn. Không hiểu sao lúc này nó không muốn về phòng một tẹo nào. Nó muốn chắc rằng hắn thật sự không bị thương.

Mở cửa bước ra hắn ngạc nhiên khi thấy nó không những chưa về phòng mà còn ngủ ngon lành trên giường hắn nữa

-Nè…Chân voi?

Hắn muốn chắc là nó còn thức hay không nên mới gọi, thấy nó “nằm im bất động” hắn khẽ mỉm cười.

*BUỔI SÁNG:

Một ngày mới lại đến, nó mở mắt lười biếng vén chăn ra, đang định bước xuống thì nó “hãi hùng” nhận ra một điều:

-Không phải phòng mình?

Quay qua thấy hắn đang ngủ ngon lành, nó phải dùng tay bịt miệng để ngăn tiếng la đang chừng thoát ra khỏi miệng.

Nhìn hắn đang ngủ, trái tim nó bỗng lỗi nhịp, khuôn măt quá đẹp quá cô độc. “Hắn cảm thấy cô độc cả khi ngủ sao?”

Nó lấy một tay….cởi nút áo hắn.

-Lại “không kìm chế” được à?

Nó giật bắn người bởi âm thanh phát ra từ “cái xác” đang nằm đó.

-Á…Á..không…không….ph..

Không đợi nó nói hết câu, hắn mở mắt :

-Không cần giải thích!

Nó thì muốn nổ con mắt còn hắn cứ tỏ vẻ “biết tuốt” kéo nó nằm lên ngực mình.

Nó đỏ mặt nằm im nghe tiếng đập trong lồng ngực hắn. Không chỉ hắn mà trái tim nó cũng đang mất “tự chủ” đập liên hồi. Nó sợ hắn nghe thấy bèn phân bua:

-Em chỉ coi anh có bị thương không thôi chứ…..

-Suỵt…em mất trật tự quá.

Không gian lại trở nên im ắng, tiếng thở của hắn đều đặn , một cảm giác yên bình ùa vào phổi hắn, từng ngón tay luồn vào mái tóc mượt mà của nó.