Bà xã nghịch ngợm, em là của anh!

CHAP 22

-Gia Huy…-nó ngạc nhiên khi hắn ra đây tìm nó.

-Cậu theo chúng tôi tới đây làm gì?

Khải Tuấn nhìn hắn ánh mắt tức giận, vẫn thái độ ngạo mạn thường có ,hắn bước tới nắm tay nó kéo ra xa Khải Tuấn:

-Tìm Tiểu Du! Sao lúc nào cậu cũng lôi kéo vợ tôi vậy?

-Vợ ak? Haha nực cười, Tiểu Du là vợ anh từ khi nào?

-Từ khi nào cũng không liên quan cậu, cậu nên nhớ cậu chỉ là một người bạn…không hơn không kém.

Khải Tuấn không thể nén nỗi bực tức.

-Bạn ư? Không đúng, tôi không chỉ là bạn mà còn là ….

-Là gì?

Ánh mắt hắn nhìn Khải Tuấn thách thức còn nó thì lại nhìn Khải Tuấn với ánh mắt tò mò khó hiểu. Không hiểu sao tình thế này anh không nói nên lời, nó không nhớ gì, Tuấn có thể nói dối nó hoặc nói thật với nó nhưng như vậy người mệt mỏi và khó xử chỉ có thể là nó.

-Là người rất thương yêu Tiểu Du.

Hắn như đọc được suy nghĩ của Khải Tuấn nên cũng không nhượng bộ.

-Vậy sao? Nhưng rất tiếc cô ấy đã có tôi rồi, cậu nên từ bỏ đi là vừa.

Nói rồi hắn nắm tay nó kéo đi thật mạnh, nhưng nó bị một lực khác nắm lại, là Khải Tuấn, nó không ngờ nhìn Khải Tuấn bình thường thư sinh như vậy nhưng hôm nay đôi tay ấy siết nó thật chặt như tay của hắn vậy.

-Khải Tuấn….-nó lắp bắp

Hắn quay lại, ánh mắt rất điềm tĩnh nhưng xen vào sự tức giận.

-Bỏ ra!

Khải Tuấn mỉm cười.

-Tiểu Du là hôn thê của cậu…

Câu nói đó làm hắn hơi bất ngờ. Nhưng không kết thúc ở đó Khải Tuấn cười thách thức

-…Nhưng chưa là vợ!

-Sẽ sớm thôi!

-Vậy trong thời gian đó tôi vẫn có quyền theo đuổi cô ấy. Trần Gia Huy…

Nghe Khải Tuấn đột ngột gọi cả họ và tên hắn làm hắn bắt đầu khó chịu

-Sao?

-…Từ hôm nay tôi chính thức cạnh tranh với cậu, dành lấy Tiểu Du.

Sau khi Khải Tuấn “tuyên chỉ” nó và hắn ngạc nhiên mất vài giây. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hắn cười khẩy:

-Hừ…,cậu dành được sao?

-Sẽ sớm thôi!

-Tiểu Du là của tôi!

Nói rồi hắn dằn thật mạnh nó về phía mình, Khải Tuấn rất muốn kéo lại nhưng thấy tay nó đã ửng đỏ, Khải Tuấn miễn cưỡng buông tay. Điểm yếu của Khải Tuấn là đây, không nỡ nhìn người mình yêu bị bất cứ một vết xước nhỏ nào.

Nhưng chính anh cũng biết có lẽ đây là điểm yếu khiến giờ phút này người bên cạnh nó không phải là anh.

Siết chặt tay nó bước đi , nó không biết hắn đang đi đâu còn hắn không biết nó đang nhìn hắn bàng ánh mắt “đầy tâm trạng”, cuối cùng nó cũng lên tiếng:

-Gia Huy….Đau em…!

Hắn bây giờ mới cảm nhận được sức mạnh dồn vào tay nó nãy giờ, hắn dừng bước, thốt ra một câu mà hắn không có ý định nói:

-Nói đi một tí thôi mà?

Nghe câu hỏi như đứa trẻ từ khuôn mặt nghiêm nghị của hắn làm nó phì cười

-Chời hihi…”mama” mới đi một tí mà đã không chịu nổi rồi hả?

Biết bị nó ghẹo hắn không thèm để ý nghiêm giọng nói:

-Sao? Khải Tuấn muốn theo đuổi em kìa?

Hắn động vào nỗi đau của nó, mọi việc tới nhanh quá làm máu nó” không kịp lên não” nó ấp úng…

-Thì…thì sao?

Hắn quay qua áp sát người nó, một tay choàng qua ôm lấy eo nó một tay nâng cằm nó lên cho ánh mắt nó gặp ánh mắt hắn.

-Anh…sao….

-Không được… không được rời khỏi anh.

Nó cứng họng với câu nói như ra lệnh nhưng cũng chất chứa tình cảm của hắn, không để nó trả lời hắn cười nham hiểm:

-Điều kiện mà em đã đồng ý để được có mặt ở đây!

Nó nhớ ra, là lần hắn và Bảo Như “ngả giá” nó cho chuyến đi này.

Cúi xuống gần nó hơn hắn nói giọng lạnh băng:

-Biết chưa?

Nó bắt đầu đỏ mặt vì tư thế rất “tình củm” này lí nhí đáp lại:

-Vâng…!

Dù theo như “lý thuyết” thì đây là do hắn bắt buộc nhưng trong lòng nó cũng nghĩ “không có lý do gì để rời khỏi tên đáng ghét này cả”

Một lần nửa hắn lại “phát ngôn” làm nó sốc:

-Anh hôn em nhé!

Thật “đau khổ” sau lần nó nói khi hôn phải xin phép, lần nào hắn cũng dùng thứ “vũ khí” này. Hắn thừa biết nó không thể nói “không” cũng hiểu nó không thể nói “ yes” nhưng không hiểu sao rất thích nhìn dáng vẻ lúng túng của nó.

Nó đã lúng túng lắm rồi, cánh tay rắn chắc kia vẫn siết lấy eo nó. Hắn cúi xuống bờ môi đỏ mọng của nó

-Á Á Á Á….TÔI CHƯA THẤY GÌ ĐÂU NHÉ!

Nó giật mình quay mặt ra phía “âm thanh” chói tai kia , hắn cũng dừng “hành động” lại quay qua thấy Đại Ảnh đang đứng đó tay che lấy miệng.

-Đại….đại…Ảnh…không…không..phải …

Nó đỏ mặt như người uống rượu lắp ba lắp bắp, 2 tay để trên ngực hắn vội vã đẩy hắn ra.

Buông nó ra hắn nhìn Đại Ảnh ánh mắt dò xét:

-Làm gì ở đây?

Đại Ảnh tỏ vẻ ái náy:

-Cũng xế chiều rồi, àh…mọi người đang tìm 2 người nên…

-Vậy chúng ta đi thôi để mọi người chờ.

Mặt nó vẫn ửng hồng kéo tay áo hắn đi về phía “doanh trại” của tụi nó.

*BUỔI TỐI:

Sau khi ăn tối tụi nó quyết định đi ngủ sớm để sáng mai về thành phố.

Ánh đèn ngủ trong phòng chiếu sáng một phần gương mặt của Đại Ảnh trong bóng tối, cô ta ngồi đó nhìn nó đang nhắm nghiền mắt, khuôn mặt toát lên vẻ thuần khiết rất cuốn hút.

Lúc này Bảo Như và Hải yến ở giường bên kia cũng ngủ rồi. Đại Ảnh ngồi dậy, bước xuống giường:

-Đại Ảnh à? Cậu đi đâu vậy?

Nằm chung giường Đại Ảnh vén chăn bước qua nó xuống giường nên nó thức giấc.

-……………….-không trả lời

Thấy Đại Ảnh khuôn mặt ủ rũ như chực khóc nó vội đứng dậy nắm tay cô ta ra phòng khách:

-Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?

-Phải làm sao đây Tiểu Du…

Nhìn đại Ảnh khó hiểu, nó thấy cô bạn mắt đỏ hoe:

-Cậu khóc sao? Chuyện gì vậy? Ai ăn hiếp cậu ak?

-Không…

Nó bắt đầu lo lắng:

-Chứ sao? Cậu nói mình biết đi

Đại Ảnh lấy tay sờ lên cổ giọng mếu máo:

-Dây chuyền…sợi dây chuyền của mình..,hức..hức..

-Dây chuyền nào? Mà sao?

Đại Ảnh bắt đầu rơi nước mắt:

-Dây chuyền đó rất quan trọng với mình, là một người rất đặc biệt đã tặng, lúc sáng vẫn còn không hiểu sao lúc nãy thấy mất tiêu

-Cậu tìm chưa?

-Mình tìm khắp nhà rồi không thấy đâu, mình nghĩ….

-Sao?

-Mình nghĩ nó rớt ngoài rừng rồi, nên muốn…đi tìm

Nó lo lắng nhìn Đại Ảnh quan tâm:

-Tối lắm sao tìm được, mai hãy tìm được không?

-Không, mai mọi người về rồi mình không muốn vì mình mà trễ giờ!

-Không sao đâu, nó rất quan trọng với cậu nên tụi mình sẽ tìm giúp mà

-Không được, nếu không tìm được mình thật sự không yên tâm ngủ, với lại mai không biết có bị con gì tha đi không.

Thấy Đại Ảnh lo lắng như vậy nó quyết định:

-Vậy mình đi cùng cậu.

-Thật hả? Cám ơn bạn nhìu lắm, đợi mình lấy áo khoát đã

Nó bâng khuâng không biết nên nói cho hắn biết không nhưng rồi lại thôi:

-“Thôi kệ, đi một tí thôi mà”

Đại Ảnh hấp tấp chạy xuống

-Đi thôi Tiểu …Á..

Nói chưa hết câu Đại Ảnh khụy xuống, nó hớt hải chạy tới:

-Cậu sao vậy?

-Thôi chết, chân mình đau quá.

-vậy sao bây giờ?

-HuHu…mình thật vô dụng, nhưng kệ, chúng ta đi thôi.

Đại Ảnh Vịn vai nó đứng dậy mặt nhìn rất đau

-Thôi, vậy cậu ở nhà đợi đi, mình đi tìm cho!

-Nhưng…

-Không sao, mình đi một tí thôi,

Nói rồi nó lấy cây đèn pin trên tay nhỏ bạn , khoát áo mang giày đi vào rừng.