Anh đi rồi

ANH ĐI RỒI…

Anh đi rồi Em sẽ chẳng biết phải làm sao
Khi trời mưa, gió to nước tràn vào nhà qua kẻ hở
Em sẽ chẳng biết trả lời thế nào khi con thơ hỏi bố:
Sao không ở với mẹ con mình?

Anh đi rồi Nhà cửa lạnh vắng tanh
Lủi thủi vào ra mẹ con nhìn nhau không nói
Em nén lòng kìm nước mắt rơi dù tim đang đau nhói
Khi hàng xóm bốn bên người ta hạnh phúc sum vầy .

Rồi anh có ngày hạnh phúc bên ai
Anh lại mặc comle có lẽ là đẹp lắm
Người ấy bên anh nụ cười tươi tắn
Như thủa ngày xưa em đứng nép bên chồng.

Anh có nhớ đến em không
Nhớ những lời hai ta từng ước hẹn
Sẽ bên nhau suốt cuộc đời trọn vẹn
Sao nỡ nào anh mau chóng vội quên?

Tờ giấy đăng kí kết hôn rồi sẽ chia nửa đôi bên
Giữa tên hai chúng ta là khoảng trời xa cách
Tên anh sẽ đứng cạnh tên người đàn bà khác
Chỉ còn tên em trơ trọi đứng một mình.

Không còn anh thế giới sẽ lặng thinh
Em như con chim trúng tên một lần nên sợ lắm
Nước mắt em đã chảy nhiều trong đêm lặng
Không oán hờn mà chỉ thấy xót xa

. Phận đàn bà cha mẹ đã sinh ra
Thương thân lắm nhưng nếu có kiếp sau em vẫn mong mình được làm phận gái
Em lại làm vợ anh mà chẳng hề nghi ngại
Anh đi rồi Em- người đàn bà ngây dại- vẫn chờ anh…