Adeline bên sợi dây đàn – Chương 4

Chưa phân loại

Cuộc gặp lãng mạn trong mưa

adeline bên sợi dây đàn chương 4

Thời tiết đã chuyển sang mùa thu, những cơn gió đêm se lạnh thổi nhè nhẹ.
Vầng trăng lung linh lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng dịu dàng bao trùm mặt đất, bao trùm ký túc xá của trường.
Ký túc xá nữ đắm chìm trong màu hồng phấn. Tường màu hồng phấn, rèm cửa hồng phấn in hình nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh. Ga trải giường hồng phấn. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu chếch qua cửa sổ vào phòng, khiến căn phòng vốn đã ấm áp lãng mạn mang thêm chút gì đó mờ ảo giống như trong cõi mộng mơ.
Hiểu Tranh mặc bộ váy ngủ màu xanh da trời, ngồi khoanh chân trên giường. Vì vừa mới tắm xong nên tóc vẫn còn ươn ướt, trông cô thanh tú giống như một bông hoa sen còn vương những hạt sương long lanh.
Trên đùi cô là một chiếc hộp gỗ, trong đó có một tập phiếu chuyển tiền và bưu thiếp được xếp ngay ngắn, gọn gàng. Đối với cô, đó là những thứ quý giá nhất. Bởi vì, tất cả đều là của người tài trợ gửi cho cô.
Cô nhẹ nhàng nâng tập bưu thiếp ấy lên, bắt đầu lật xem từng tấm một: Có tấm bưu thiếp in hình nữ thần tự do được gửi từ Mỹ; bưu thiếp in hình cối xay gió được gửi từ Hà Lan; bưu thiếp in hình nhà hát opera Sydney là từ Australia… Mấy năm đầu, cô đều nhận được bưu thiếp của người tài trợ gửi cho mình ở khắp mọi nơi trên thế giới. Nhưng về sau chỉ có phiếu chuyển tiền. Hiểu Tranh nghĩ có lẽ là vì anh ấy quá bận, không có thời gian. Đôi lúc còn thầm nghĩ: Anh ấy là một người như thế nào nhỉ? Vì sao anh ấy lại đi khắp mọi nơi trên thế giới? Nhưng cũng chỉ đoán mà thôi, không có câu trả lời chính xác. Bởi vì Hiểu Tranh gần như không biết gì về người tài trợ chưa từng gặp mặt này. Chỉ biết anh ấy họ Choi.
Hiểu Tranh nhẹ nhàng cất tập bưu thiếp và phiếu chuyển tiền vào hộp, sau đó lấy một tờ giấy viết thư được gấp rất gọn gàng, nhẹ nhàng mở ra, trên đó có một hàng chữ tiếng Hàn được cô viết rất cẩn thận. Đó là địa chỉ của người tài trợ mà cô đã thuộc làu như lòng bàn tay.
Cùng ở một thành phố, cô đã đến đây một tháng rồi nhưng vẫn chưa gặp được người tài trợ mà mình ngày đêm mong nhớ. Hai nguyện vọng lớn nhất khi đến Hàn Quốc là theo học đàn tranh của giáo sư Hàn và gặp người tài trợ đều chưa thực hiện được. Hiểu Tranh cảm thấy rất buồn.
Nhưng chẳng phải mình đã ở thành phố này rồi sao? Cùng người tài trợ sống dưới một vùng trời, hít thở một bầu không khí, cảm giác không còn xa vời như trước đây nữa. Nỗi cô đơn, lo lắng, bất an khi ở nơi đất khách quê người cũng không khó chịu như mình tưởng tượng. Hiểu Tranh cẩn thận cất những thứ ấy đi rồi khẽ nằm xuống, mang theo niềm cảm kích và nỗi nhớ mong ấm áp đối với người tài trợ chìm vào giấc mộng.
Ánh trăng nhàn nhạt rọi vào phòng, mờ ảo giống như nụ cười trên khuôn mặt của Hiểu Tranh…

Con đường rợp bóng cây tĩnh lặng uốn lượn theo thế núi. Hai bên đường là cây cối um tùm. Thời tiết đã sang thu, vì thế mà trong rừng cây xanh đã xuất hiện những mảng màu vàng và đỏ nhạt. Dưới ánh nắng rực rỡ, rừng cây giống như bức tranh màu nước xinh đẹp. Tuy nhiên, Hiểu Tranh không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Bởi vì cô đã đi đi lại lại ở đây suốt cả một buổi chiều, vừa mệt vừa khát.
Cơn gió thu lành lạnh thổi qua, lá cây rung xào xạc, giống như đang cười nhạo sự ấu trĩ và bồng bột của Hiểu Tranh. Cô thở dài, bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành động bồng bột của mình…
Hôm nay là chủ nhật. Cô đang luyện đàn trong phòng, bỗng nhiên ý nghĩ muốn đến chỗ ở của người tài trợ trào dâng trong đầu cô. Không tham vọng có thể gặp được người ấy, nhưng dù là nhìn thấy từ xa thôi cũng được, cũng có thể an ủi một chút trái tim đã khao khát từ lâu. Cô cầm địa chỉ, đi xe bus đến con đường này rồi đi tiếp. Vốn tưởng rằng chỉ cần đi theo con đường này là có thể nhìn thấy số nhà 136. Nhưng không ngờ mỗi tòa biệt thự ở đây đều có đường đi riêng, cách đoạn đường rợp bóng cây này một đoạn nữa. Hơn nữa khoảng cách giữa các tòa biệt thự cũng rất xa, vì thế cô không thể đi đến gần từng tòa để chắc chắn đâu là số nhà. Dĩ nhiên cũng không tìm thấy người tài trợ ở số nhà 136.
Nhưng dù sao thì đã đến đây rồi, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời, lúc nãy bầu trời vẫn còn trong xanh, ánh nắng chan hòa, không biết từ bao giờ mà trở nên u ám. Sắp mưa rồi sao? Cô chau mày. Hôm nay đi ra khỏi cửa không mang ô. Cô do dự một lúc, cuối cùng quyết định từ bỏ, hít một hơi thật sâu, bắt đầu đi về.
Nhưng Hiểu Tranh mới đi được mười phút, cách ngã tư một đoạn đường khá dài thì trời bỗng đổ cơn mưa. Làm thế nào bây giờ? Nếu cứ đội mưa thế này thì chắc chắn sẽ bị cảm mất. Hiểu Tranh lo lắng nhìn xung quanh xem có chỗ nào có thể trú mưa được không.
Cô nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ. Một căn nhà nhỏ nhắn, đơn sơ nằm lặng lẽ dưới bụi cây cách đó không xa. Đối với Hiểu Tranh lúc này, nó là chỗ trú mưa duy nhất.
Cô không nghĩ nhiều, lấy hai tay che đầu rồi chạy thật nhanh về phía căn nhà gỗ.
Nước mưa chảy xuống mái hiên, giống như một màn nước mờ ảo, đẹp đẽ đậm chất thơ. Nhưng những hạt mưa hắt nghiêng đã làm ướt sũng quần áo của Hiểu Tranh. Luồng gió lạnh thổi đến khiến cô bắt đầu run lên vì lạnh. Lạnh quá! Mái hiên hẹp không thể tránh mưa hắt vào người. Hiểu Tranh nhìn bộ quần áo ướt nhẹp của mình rồi thở dài.
Có lẽ… Bỗng nhiên cô quay người nhìn về phía cánh cửa nhỏ.
Hiểu Tranh thử đẩy cửa, nếu cửa không khóa thì hay biết mấy.
Nhưng cửa đã khóa. Hiểu Tranh thất vọng quay người lại, ngước nhìn bầu trời mưa mịt mù.
Tiếng động khe khẽ vang lên từ phía sau, Hiểu Tranh giật mình quay người lại.
Cánh cửa mở ra, để lộ một khuôn mặt đẹp trai nhưng vô cùng lạnh lùng.
Hiểu Tranh nhìn khuôn mặt khiến tất cả các nữ sinh mê đắm, ngạc nhiên đến sững người. Choi Joon Ho?!
Ánh mắt của anh thoáng chút nghi ngờ, rõ ràng là nhận ra cô. Anh nhìn trời mưa rồi nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người cô, lạnh lùng nói: “Vào đi”.
Cô hơi do dự. Nhưng trời mưa to như thế này không thể tạnh ngay được. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà.
Trên sàn nhà sạch bóng là mấy chiếc gối nằm lăn lóc, ở một góc nhà có một chiếc chăn màu trắng được gấp gọn gàng, cạnh đó là một giá sách nhỏ, trên đó có rất nhiều đĩa CD được xếp ngay ngắn. Trên chiếc bàn nhỏ giữa nhà là mấy cuốn tạp chí thời trang rất đẹp, đơn giản mà dễ chịu. Một căn nhà nhỏ thật ấm áp. Quả thực không thể tưởng tượng được phòng của một nam sinh mà lại sạch sẽ, gọn gàng như thế này.
Choi Joon Ho lấy một chiếc gối dựa vào tường, sau đó ngồi xuống. Thấy Hiểu Tranh có vẻ căng thẳng khi đứng ở cửa, anh chỉ tay xuống sàn nhà và nói: “Ngồi xuống đi”.
“Dạ? À, vâng ạ”. Hiểu Tranh vội vàng ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nói với anh: “Cảm ơn”.
Anh không đáp lại, chỉ im lặng hướng ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm mưa.
Hiểu Tranh ngồi đó mà cảm giác rất không tự nhiên. Thân hình cao lớn của anh khiến không gian vốn đã nhỏ hẹp càng trở nên nhỏ hơn, nhỏ đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh. Thoang thoảng, phảng phất giống như mùi của cây cỏ, mang theo chút gì đó ấm áp. Bỗng nhiên cô thấy khó thở.
Trong không gian tĩnh lặng, cái lạnh của mùa thu bắt đầu ngấm vào người Hiểu Tranh, cô không kìm được run lên.
Anh đã phát hiện ra âm thanh rất nhỏ ấy, từ từ ngoảnh mặt lại nhìn cô.
Mái tóc đen bóng đã ướt đẫm, mấy lọn tóc dính trên khuôn mặt thanh tú, càng tôn lên vẻ đẹp của Hiểu Tranh. Cô cởi chiếc áo khoác ướt sũng, chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh da trời mỏng manh bên trong cũng ngấm nước, để lộ những đường nét gợi cảm của thiếu nữ.
Bỗng nhiên anh thấy tim mình đập rộn ràng. Anh vội quay mặt đi, sau đó với tay lấy bộ quần áo thể thao màu trắng trên chiếc chăn đã được gấp gọn gàng đưa cho cô và nói: “Cái này, thay nó đi, nếu không sẽ bị cảm đấy”. Đột nhiên, Joon Ho thấy căng thẳng.
Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn anh rồi cầm lấy chiếc áo.
“Là áo của tôi, mau thay đi”.
Cô mở chiếc áo được gấp rất gọn gàng. Cái áo này… sao mà to thế? Nhìn dáng người to cao của anh rồi lại nhìn người mình, quả thực cô không thể tưởng tượng được trông mình sẽ như thế nào khi mặc nó.
Thấy cô vẫn hơi do dự, anh quay người và nói: “Tuy không được hợp cho lắm nhưng cứ mặc đi, nếu không sẽ cảm đấy”. Nói xong, anh đi ra ngoài.
Mặc dù khi nói anh vẫn tỏ ra rất lạnh lùng nhưng vì sao cô lại cảm nhận được sự quan tâm trong những lời nói ấy? Xem ra anh chàng lạnh lùng này cũng có lúc chu đáo, dịu dàng. Cô mỉm cười cảm kích rồi nhanh chóng mặc bộ quần áo thể thao ngoại cỡ của anh.
Khi anh quay trở lại, cô đã mặc xong. Tuy không có gương, không thể nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này nhưng cô có thể tưởng tượng được rằng chắc chắn trông rất buồn cười. Bởi cô nhìn thấy nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, còn có một chút gì đó ngượng ngùng.
“Buồn cười lắm đúng không ạ? Chắc chắn là trông em lúc này giống cô bé mặc quần áo của mẹ”. Hiểu Tranh cười rồi tự chế nhạo mình.
Quả thực là trông cô vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu. Anh không nhịn được cười. Tuy chỉ là khẽ cười nhưng không khí bắt đầu thân mật hơn rất nhiều.
Hiểu Tranh tò mò hỏi: “Căn nhà nhỏ này là của nhà anh ạ?”.
“Ừ”.
“Nhưng bình thường anh không ở đây đúng không?”. Hiểu Tranh ngắm nghía cách bài trí bên trong căn nhà, không có vẻ giống như có người thường xuyên sống ở đây, “Vậy thì căn nhà này…”.
“Đây là…”. Ánh mắt của Joon Ho bỗng trở nên u ám, “căn nhà bí mật của tôi và anh trai. Hồi nhỏ chúng tôi thường đến đây đọc sách, nghe nhạc”.
“Vậy à, hai anh em anh thân nhau thật đấy”. Hiểu Tranh ngưỡng mộ nói: “Bây giờ hai anh có thường xuyên đến đây không ạ?”.
Bây giờ? Khuôn mặt của anh ẩn chứa chút gì đó rất lạ: “Anh trai… sẽ không bao giờ đến đây nữa”.
“Vì sao ạ?”. Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn anh.
Bỗng nhiên sắc mặt của anh khác hẳn, trông anh rất đau khổ. Anh im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Bởi vì anh trai tôi đã không còn trên cõi đời này nữa”.
Không biết vì sao, trước mặt cô gái Trung Quốc này anh lại nói ra chuyện quá khứ đau khổ mà từ trước tới nay anh không bao giờ muốn nhắc đến.
Hả? Hiểu Tranh tròn mắt không nói được lời nào.
“Vì cứu tôi mà anh ấy đã bị xe đâm chết. Anh ấy sẽ không bao giờ đến đây nữa”. Ánh mắt của anh hơi tê dại, đôi môi mím chặt đang run lên.
Hiểu Tranh nhìn anh, bỗng nhiên cô cảm thấy buồn. Chắc chắn là anh rất đau khổ. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của anh. Nỗi đau mất đi người thân yêu nhất suốt đời cô không bao giờ quên. Có lẽ sự lạnh lùng của anh là vì cái chết của anh trai?
“Chắc anh buồn lắm?”. Hiểu Tranh khẽ nói: “Nếu là em thì em cũng sẽ rất buồn…”.
“…”. Đôi môi của anh mấp máy nhưng không nói gì, bàn tay vì nắm quá chặt hằn lên những đường gân xanh.
“Nhưng”. Hiểu Tranh nói tiếp: “Anh đừng buồn nữa, chắc chắn anh trai anh ở trên trời không muốn anh buồn như thế này đâu”.
Cái gì? Anh kinh ngạc nhìn Hiểu Tranh. Khuôn mặt của cô thật dịu dàng. Cô lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt ẩn chứa sự quan tâm và khích lệ.
“Chắc chắn là anh trai anh rất yêu anh. Dù đã sang thế giới bên kia, anh ấy cũng hy vọng anh được sống hạnh phúc. Nếu anh đau lòng như thế này thì anh ấy sẽ không yên lòng đâu. Vì thế anh phải vui lên, phải sống thật hạnh phúc, như thế anh trai ở trên trời mới yên lòng. Cố gắng sống vui vẻ mỗi ngày, đó mới là cách tốt nhất để tưởng nhớ anh ấy”.
Giọng nói của cô rất dịu dàng, nhưng trong lời nói ấy ẩn chứa sự kiên định khiến anh không thể không tin.

“Thật… vậy sao?”.
“Dĩ nhiên là thật rồi”. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khẳng định, sau đó mỉm cười nói: “Anh biết không? Em đã mất bố mẹ từ hồi học tiểu học. Trước lúc lâm chung, mẹ nói với em, mẹ muốn em nhất định phải kiên cường lạc quan, nhất định phải sống thật hạnh phúc. Mẹ và bố sẽ ở trên trời dõi theo em. Em đã khắc sâu những lời nói ấy trong lòng, cố gắng sống thật vui vẻ. Em muốn bố mẹ ở trên trời sẽ mỉm cười khi thấy em. Anh cũng nên làm như vậy. Nếu anh trai của anh đã hy sinh bản thân mình để cứu anh thì đó là bởi vì anh ấy nghĩ rằng anh xứng đáng để anh ấy làm như vậy. Vì thế, anh càng phải vì anh ấy mà sống thật tốt”.
Anh nhìn Hiểu Tranh bằng ánh mắt kinh ngạc. Cô ấy… là trẻ mồ côi? Nhưng cô ấy chưa bao giờ cho mình cảm giác ấy.
“Hãy quên những nỗi đau đớn giày vò ấy đi, vui vẻ sống từng ngày”. Cô dịu dàng nhìn anh.
Anh nhìn cô rất lâu mà không thể rời mắt được.
Một cảm giác mơ hồ như đã từng quen trong cái khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau…

Mưa rơi mãi không ngừng. Hai người ngồi trong căn nhà nhỏ tâm sự với nhau, chia sẻ những ký ức thời thơ ấu và những chuyện vui vẻ trong quá khứ.

Đêm mưa thu lành lạnh, nhưng trái tim đóng băng biết bao nhiêu năm nay của Joon Ho đã bắt đầu tan chảy…

Ánh nắng đầu tiên le lói sau cơn mưa, không khí rất trong lành và tươi mát.
Hiểu Tranh thức dậy từ rất sớm. Khi mở mắt, cô nhìn thấy Joon Ho thường ngày vẫn lạnh lùng đang ôm tay mình ngủ như một đứa trẻ. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng bỏ tay ra, sau đó lấy một chiếc gối đặt vào lòng anh.
Tuy hôm nay là ngày nghỉ nhưng vẫn phải tập đàn. Hơn nữa giáo sư Hàn vẫn chưa nhận lời hướng dẫn cho cô. Cô đắp chăn cho Joon Ho, pha cốc nước chanh đặt trên bàn, quyết định quay về trường.

Trên đường đi.
Hôm nay là cuối tuần, đường phố rất đông đúc. Seoul là một thành phố trẻ trung, khắp nơi đều là cảnh sắc rực rỡ, cả thành phố chìm trong không khí sôi động, tràn đầy sức sống.
Hiểu Tranh đi trong dòng người. Cô bị thu hút bởi cảnh sắc trước mắt mình. Đến đây lâu như vậy rồi mà chưa đi dạo phố lần nào, cũng chưa nếm thử những món ăn truyền thống của Hàn. Chắc ngon lắm. Hiểu Tranh nghĩ mãi nghĩ mãi, không kìm được đi về phía một quán ăn nhỏ bên đường, nhìn những món ăn bình dân mang đậm phong vị của Hàn Quốc, trông chúng thật hấp dẫn.
Tuy cô không phải là một cô gái hay ăn vặt nhưng người nào đã đến Hàn Quốc thì đều bị thu hút bởi văn hóa ẩm thực nơi đây.
Ôi! Thơm quá.
Hiểu Tranh bước lên trước: “Oa, thịt nướng”.
Hiểu Tranh đã sớm biết thịt nướng của Hàn Quốc rất nổi tiếng. Lần này thì được nhìn tận mắt. Cô ngạc nhiên nhìn chủ cửa hàng nướng từng miếng thịt đã ướp đầy đủ gia vị trên lò, sau đó cuốn với rau diếp, lá vừng. Khi ăn chấm với tương ớt hoặc tương đậu nành.
Trông chúng thật ngon mắt. “Cô gái, cô cũng muốn một suất chứ?”. Chủ cửa hàng hỏi.
“Vâng ạ”. Hiểu Tranh cũng cảm thấy đói bụng. Cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Cửa hàng này có tấm cửa kính rất lớn, có thể nhìn thấy khung cảnh đường phố, rất đẹp. Hiểu Tranh ngồi xuống, lặng lẽ ngắm nhìn đường phố.
Người qua lại tấp nập như con thoi. Những người trẻ tuổi trong những bộ quần áo đủ màu thời trang đi đi lại lại. Thế giới thật tươi đẹp, mọi thứ đều rất giản đơn.
“Thịt nướng của cô đây”.
Giọng nói của nhân viên phục vụ kéo Hiểu Tranh ra khỏi cảnh sắc bên ngoài cửa sổ: “Vâng, cảm ơn”.
Một suất thịt nướng rất thơm. Một cốc rượu sochu nhỏ. Một đĩa kim chi. Còn có một miếng bánh điểm tâm.
Thật phong phú, vừa thơm vừa đẹp mắt. Hiểu Tranh cầm đũa nếm thử.

Ăn xong, cô quay về trường. Đường phố vẫn rất đông đúc.
Hiểu Tranh bước trên con đường về trường, nhưng không biết vì người quá đông hay đất nước Hàn Quốc quá nhỏ mà ngay cả đi bộ cũng tắc đường. Cô chỉ có thể đi theo dòng người mà không biết sẽ đi về đâu.

Đây là một con ngõ dài, hai bên là những căn nhà dân cũ kỹ. Con ngõ vắng vẻ một cách lạ thường, khiến Hiểu Tranh cảm thấy hơi sợ hãi.
Đây là đâu? Phải đi về trường thế nào đây?
Hiểu Tranh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu ngắm nhìn bức tường hai bên. Nơi đây cách trường học không xa nữa. Sau khi phát hiện điều ấy, cô mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô thầm nghĩ: Chắc ra khỏi con ngõ này là có biển chỉ đường. Vì thế cô quyết định đi hết con ngõ này rồi tính.
Hiểu Tranh sắp đi hết con ngõ thì bỗng nhiên cánh cửa của một nhà có đề biển vũ trường mở ra, mấy tên trông giống như côn đồ bước ra khỏi đó. Hiểu Tranh hốt hoảng dừng bước.
“Chao ôi, hôm nay thật may mắn, vừa ra cửa đã gặp một em nữ sinh xinh đẹp”. Một tên nhuộm tóc vàng chóe nhìn Hiểu Tranh từ đầu đến chân với ánh mắt rất háo sắc.
“Nhìn em nó kìa. Ha ha, đúng là một mỹ nhân”.
“Oa oa, đồng phục trường nữa kìa, trường trung học Seoul đấy, đúng là người đẹp tài sắc vẹn toàn”.
Chúng cười ha hả, sau đó nháy mắt với nhau, cùng tiến về phía Hiểu Tranh.
Thật buồn nôn. Hiểu Tranh lườm chúng, muốn bước thật nhanh qua chỗ chúng.
Nhưng một tên có hình xăm trên cánh tay, miệng nhai kẹo cao su đã dang tay chắn trước mặt Hiểu Tranh.
“Em gái, có muốn đi chơi với bọn anh không?”. Khuôn mặt với nụ cười xấu xa bắt đầu áp sát Hiểu Tranh, mùi hôi của thuốc lá phả vào mặt cô.
Hiểu Tranh vội lùi ra sau một bước.
“Hôm nay thời tiết rất đẹp, đi chơi đi mà, bọn anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt”. Tên tóc vàng đứng chặn phía sau, không để Hiểu Tranh có đường lùi.
“Các người muốn làm gì?”. Hiểu Tranh cảnh giác nhìn chúng.
“Làm gì ư? Chỉ muốn thân mật với em một chút thôi mà”. Nói xong bọn chúng cười rất đểu giả.
“Lũ khốn, các người mau tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”. Hiểu Tranh tức đến tím cả mặt.
“Em hét đi, hét đi, xem có ai đến cứu em không?”.
“Tôi báo cảnh sát thật đấy, các người mà không đi, cảnh sát sẽ đến bắt các người”.
“Ha, định dọa bọn này à. Đừng có ngốc nghếch nữa cô em. Hôm nay cảnh sát ở Seoul không rỗi đâu”. Một tên côn đồ chế nhạo cô. Hứ, đừng tưởng côn đồ không xem thời sự. Vừa nãy xem ti vi mới biết, vì cuộc diễu hành mà gần như tất cả cảnh sát trong thành phố đều được điều động để duy trì trị an. Vì thế bây giờ là cơ hội tốt cho bọn chúng hành động.
“Các người…”. Hiểu Tranh phẫn nộ nhìn những tên côn đồ đáng ghét vây quanh mình nhưng không biết phải làm thế nào.
“Cô em biết điều thì ngoan ngoãn đi theo bọn anh, bọn anh sẽ chăm sóc em chu đáo”. Một tên đã đưa tay ra, định vuốt má Hiểu Tranh.
“Đừng”. Hiểu Tranh sợ quá ngoảnh mặt đi.
Đúng vào lúc nguy cấp nhất, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Lũ khốn”.
Tên côn đồ đang định vuốt má Hiểu Tranh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị giáng một cú đấm ngã lăn ra đất.
Một cánh tay nhanh chóng kéo Hiểu Tranh ra khỏi vòng vây của lũ côn đồ. Hiểu Tranh vội quay đầu lại, một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, lạnh lùng xuất hiện trước mắt cô.
Choi – Joon – Ho! Vị cứu tinh bất ngờ xuất hiện chính là Choi Joon Ho, người đã ở cùng cô suốt đêm hôm qua trong căn nhà gỗ nhỏ.
Hiểu Tranh vui mừng nhìn anh. Vì sao mỗi lần cô rất rất cần sự giúp đỡ thì anh đều xuất hiện rất đúng lúc? Khi các nữ sinh trong trường bắt nạt cô cũng vậy, khi trú mưa ở căn nhà gỗ cũng vậy, hôm nay cũng vậy.
“Chúng ta mau đi thôi”. Anh nói vài lời với cô rồi kéo tay cô chạy đi.
“Muốn đi ư? Không dễ dàng như thế đâu. Thằng ranh con, dám xen vào chuyện của ông mày. Mày chán sống rồi đúng không?”. Mấy tên côn đồ lấy lại tinh thần, gườm gườm nhìn Joon Ho, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Joon Ho cười lạnh lùng rồi nói: “Tôi muốn đi đấy, mấy người ngăn được không?”.
“Thằng này điên thật rồi, các anh em, ra tay thôi”. Mấy tên côn đồ cùng xông lên.
Làm thế nào bây giờ? Hiểu Tranh thấy rất lo lắng. Tuy anh rất lợi hại nhưng bọn chúng đông như vậy…
Joon Ho lao về phía những tên côn đồ ấy, tung một cú đấm khiến một tên ôm mặt kêu gào thảm thiết. Sau đó, anh sử dụng cả tay lẫn chân, cú đấm đá nào cũng rất mạnh, chẳng bao lâu, mấy tên côn đồ đều ngã lăn ra đất.
“Mẹ kiếp, hôm nay thật xui xẻo, gặp đúng cao thủ”. Một tên nằm dưới đất rên rỉ. Hắn thầm kêu gào: Chắc chắn thằng này đã luyện Taekwondo.
“Cút mau, nếu để cho tôi nhìn thấy các người một lần nữa thì tôi sẽ đánh gãy chân”. Giọng nói lạnh lùng của Joon Ho khiến những tên nằm dưới đất run lên cầm cập.
“Cút ngay đây, cút ngay đây”. Chúng vừa bò vừa chạy, trông rất thảm hại.
“Thì ra võ công của anh lợi hại như vậy”. Hiểu Tranh nhìn Joon Ho bằng ánh mắt ngưỡng mộ, vui vẻ mỉm cười với anh rồi thật lòng nói: “Thật sự rất cảm ơn anh. Có điều thật trùng hợp, vì sao lần nào cứu tinh của em cũng là anh nhỉ?”.
Trùng hợp sao? Thực ra… trong đám đông hỗn loạn lúc nãy, anh đã chú ý đến hình bóng của cô. Chỉ có điều, anh sẽ không bao giờ nói điều đó. Anh liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Nhưng vì sao mỗi lần anh nhìn thấy em đều thảm hại như thế?”.
Ặc… cô tròn mắt nhìn anh, không còn gì để nói.
Cuối cùng, nụ cười mà anh cố gắng kìm nén đã nở trên khóe môi của anh. Anh nháy mắt với cô, không nhịn được cười: “Đi thôi, cô nàng xui xẻo”.
Anh chàng này… Cô lườm anh một cái, không nhịn được cười: “Đi thôi, cứu tinh”.

Hai người sánh vai đi ra khỏi con ngõ đơn sơ. Ánh hoàng hôn rọi chiếu, bóng hai người đổ dài trên đường.

“Xin lỗi, giáo sư Hàn không tiếp khách, xin cô hãy về đi”.
Cánh cửa đóng sầm trước mặt khiến trái tim của Hiểu Tranh như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Rốt cuộc phải làm thế nào thì giáo sư Hàn mới tiếp nhận mình đây. Không gặp mặt thì làm sao có thể biết được tài năng của mình có thể khiến cô ấy lay động? Vậy thì mình đến Hàn Quốc là vì cái gì. Hiểu Tranh gục đầu vào cánh cửa kính nhà giáo sư Hàn, không kìm được nước mắt.
Rất lâu sau đó cô mới lấy lại bình tĩnh, lê thân thể mệt nhoài về trường. Hình bóng của cô dưới ánh chiều tà mới cô đơn làm sao, nước mắt gần như nhấn chìm khuôn mặt thanh tú của cô.
“Hiểu Tranh?”. Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. “Sao em lại ở đây một mình thế này? Em… khóc à?”. Giọng nói ấy run run.
Cô ngước mắt nhìn, một bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi của cô, sau đó ôm cô vào lòng. Vòng tay của anh thật chặt, thật ấm áp.
“Chul Kang, cô ấy vẫn không chịu gặp em. Em đến Hàn Quốc là để gặp cô ấy, để học đàn tranh. Nhưng cô ấy không muốn gặp em. Em phải làm thế nào? Phải làm thế nào bây giờ?”. Hiểu Tranh nói nghẹn ngào trong nước mắt.
“Em đừng buồn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Chúng ta sẽ dùng sự chân thành để thuyết phục cô ấy. Nhiệm vụ của em bây giờ là luyện đàn thật tốt, chuẩn bị sẵn sàng để gặp cô ấy, được không?”. Chul Kang vừa nói vừa vuốt tóc cô.
“Chúng ta về thôi, nhìn em khóc giống như gấu trúc nhỏ vậy, rất giống với quốc bảo của Trung Quốc”.
“Đáng ghét”. Hiểu Tranh bật cười.
Bóng hai người đổ dài dưới ánh chiều tà. Dường như dưới ánh nắng vàng nhạt ấy là những nốt nhạc say đắm lòng người.

Ánh đèn nhàn nhạt dịu dàng chảy xuống căn phòng màu xanh da trời nhạt.
Chul Kang nằm trên giường, đọc những tư liệu về giáo sư Hàn mà khó khăn lắm anh mới tìm thấy được. Cô ấy sống một mình? Anh chau mày, lẩm nhẩm: Chả trách mà trước đây cô ấy lạnh lùng từ chối Hiểu Tranh, có lẽ là một người tính cách cổ quái. Vậy thì phải thuyết phục cô ấy như thế nào đây?
Một hàng chữ đập vào mắt anh: Vì sống ở Trung Quốc nhiều năm nên đặc biệt thích…
Ánh sáng của niềm vui lóe lên trong mắt anh, một ý nghĩ cũng bắt đầu được định hình rõ nét.
Có lẽ làm như vậy sẽ có hiệu quả. Anh mỉm cười nhìn lại hàng chữ đã khơi dậy linh cảm trong lòng mình…

Tại nhà giáo sư Hàn.
Trong căn phòng yên ắng, chỉ có một cô gái đang dọn vệ sinh.
Bỗng nhiên, cánh cửa tầng trên mở ra, một người phụ nữ trong bộ sườn xám lụa trắng thêu hoa bước ra. Đó là một người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi. Tuy trên khuôn mặt có những vết tích của năm tháng nhưng vẫn có thể nhận ra dung nhan tuyệt mỹ thời còn trẻ. Cô ấy búi tóc, gài một chiếc trâm lệch, đơn giản, toàn thân toát lên vẻ tao nhã giống như một phụ nữ Trung Quốc đài các điển hình.
Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn uống nước.
“Đây là cái gì?”. Cô nhìn thấy chiếc hộp đựng đồ ăn tinh xảo trên bàn, tỏ vẻ không thoải mái.
Cô gái đang lau cửa kính vội vàng nói với cô: “Dạ buổi sáng do một cậu nam sinh mang đến ạ”.
“Cậu nam sinh nào?”.
Cô gái ngừng tay, phấn khích nói: “Một cậu nam sinh rất đẹp trai, khoảng mười bảy, mười tám tuổi gì đó ạ, trông cậu ấy rất dịu dàng”.
Vậy sao? Cô khẽ nói: “Cậu ta có nói tên hay để lại lời nhắn gì không?”.
Cô gái lắc đầu.
Cô ấy không nói gì nữa, nhẹ nhàng mở chiếc hộp, chỉ thấy những chiếc bánh sủi cảo hấp đáng yêu, mũm mĩm được xếp gọn gàng trong hộp thủy tinh giữ nhiệt đặc biệt. Lớp vỏ mỏng trong suốt đến nỗi gần như có thể nhìn thấy nhân bên trong. Bánh sủi cảo hấp của Bắc Kinh, một trong những món ăn mà cô thích nhất. Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, dường như người này rất hiểu sở thích của cô. Nhưng rốt cuộc đó là một người như thế nào?
Trên nắp của hộp thủy tinh còn có một tấm bưu thiếp nhỏ xinh. Cô nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong là một hàng chữ rất thanh thoát, ngay ngắn: Chỉ là chút thành ý nhỏ, mong giáo sư Hàn đừng từ chối. Học trò Shin Chul Kang.
Shin Chul Kang? Cô khẽ đọc cái tên này. Cô chắc chắn mình không quen người này. Nhưng, cảm giác có lẽ đây là một chàng trai rất lễ phép. Cô nở nụ cười hiếm thấy. Tuy không biết chàng trai này có dụng ý gì, nhưng chắc là không có ác ý? Nhìn những chiếc bánh sủi cảo đáng yêu khiến người ta không thể rời mắt, cô không kìm được mở nắp hộp…

Ngày thứ hai là sữa đậu nành và quẩy.
Ngày thứ ba là mì Sơn Đông.
Cuối cùng, cô không thể kìm được nữa: “Su Jeen, nếu lần sau cậu nam sinh ấy đến thì hãy nói với cậu ta là tôi muốn gặp cậu ta”.

“Chính cậu đã mang đồ ăn đến cho tôi sao?”. Giáo sư Hàn mặc bộ sườn xám lụa màu xanh đen, trang nhã ngồi trên ghế sofa. Ngón tay thon dài chỉ về phía hộp thức ăn trước mặt. Đôi mắt đẹp nhưng đã xuất hiện nếp nhăn của cô nhìn về phía Chul Kang đứng trước mặt mình.
Ẩn trong vẻ tao nhã, lịch sự là khí chất của quý tộc, có vẻ là một cậu bé xuất thân danh giá. Nhưng toàn thân cậu ta lại toát lên vẻ dịu dàng và thân thiện. Những chàng trai như thế này không nhiều. Ánh mắt của cô ẩn chứa vẻ tán thưởng.
“Đúng vậy, học trò tên là Shin Chul Kang”. Chul Kang lễ phép chào rồi mỉm cười nói.
Giáo sư Hàn khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Cậu ngồi đi”.
Su Jeen đứng cạnh không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Cô làm việc ở đây ba năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy giáo sư Hàn ôn hòa, thân thiện như thế.
“Chúng ta không quen nhau, vì sao cậu lại mang đồ ăn Trung Quốc đến cho tôi?”.
Cô hỏi rất thẳng thắn, chỉ có điều thái độ rất ôn hòa. Điều đó khiến Chul Kang cảm thấy yên tâm. Anh mỉm cười, anh không có ý định giấu giếm ý đồ của mình trước mặt một người thông minh như thế này: “Dạ không dám giấu giáo sư, học trò có chuyện muốn nhờ giáo sư”.
Giáo sư Hàn Âm Ái mỉm cười, quả nhiên trên đời này không ai cho không ai cái gì.
“Cậu tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ đồng ý với thỉnh cầu của cậu sao?”. Giáo sư bình thản nói.
Chul Kang lặng lẽ nhìn giáo sư Hàn: “Lời thỉnh cầu của em rất đơn giản, ở đây có một cuốn băng ghi âm, cô nghe thử rồi hãy quyết định ạ”.
“Em chỉ muốn cô bớt chút thời gian gặp một người bạn của em”.
Vậy sao? Giáo sư Hàn Âm Ái ngạc nhiên nhìn Chul Kang, thầm nghĩ: Cậu ta tìm đủ mọi cách lấy lòng mình, thì ra là vì một người bạn?
Giáo sư Hàn nhìn chàng trai trước mặt mình. Nét mặt của cậu ta rất chân thành, trong sự chân thành ấy còn ẩn chứa chút gì đó rất khẩn thiết. Bỗng nhiên cô thấy xúc động. Cô đưa băng ghi âm cho cô gái đứng cạnh. Cô gái đặt cuộn băng vào chiếc máy ghi âm cổ điển, tinh xảo, được làm từ bạc rồi ấn nút play.
Tiếng đàn tranh du dương, trầm bổng vang lên từ chiếc máy ghi âm nhỏ nhắn, đẹp đẽ. Tiếng đàn lúc thì gấp gáp, lúc lại trầm lắng, dường như có rất nhiều câu chuyện nhưng không thể nói hết được. Có lẽ đây là một người chơi đàn tranh có rất nhiều tâm sự.
Giáo sư Hàn có cảm giác một sợi dây vô hình trong lòng mình khẽ rung lên, có lẽ nào con người này có tâm sự giống mình? Hình ảnh bản thân năm ấy hiện về trong ký ức…
“Ngày mai hãy đưa bạn của cậu đến gặp tôi”. Nói xong, cô quay người đi vào thư phòng.

Giáo sư Hàn ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ trắc, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái Trung Quốc trước mắt mình: Một cô gái trông rất thanh tú, thông minh, nhưng một người phụ nữ có khả năng quan sát nhạy bén như cô dường như cảm nhận được ngọn lửa trong đôi mắt tưởng chừng như yên bình ấy. Ngọn lửa bùng cháy ấy là vì cái gì? Bỗng nhiên, cô thấy có chút hứng thú với cô gái này.
“Em đến từ Trung Quốc à?”.
“Vâng ạ. Em là Tần Hiểu Tranh”. Hiểu Tranh ngẩng đầu nhìn cô rồi đáp lại một cách ngắn gọn. Dĩ nhiên, cô cũng nhân cơ hội này ngắm nhìn giáo sư Hàn.
Hôm nay, giáo sư mặc bồ sườn xám màu đỏ đậm, khoác chiếc khăn màu đen, trông rất tao nhã. Những đường nét trên khuôn mặt cô rất hoàn mỹ, mặc dù đã có rất nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp vốn có. Chỉ có điều, khi cô không nói chuyện, khóe môi hơi chùng xuống, toát lên vẻ gì đó rất lạnh lùng.
“Nghe nói em muốn gặp tôi. Vì sao vậy?”.
Hiểu Tranh thấy tim mình đập rộn ràng. Cô khẽ hít thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Khi còn ở trong nước, em nghe nói giáo sư là nghệ sĩ đàn tranh xuất sắc nhất thế giới, vì thế em rất muốn học đàn tranh của giáo sư”.
Xuất sắc nhất? Giáo sư Hàn Âm Ái có chút ngạc nhiên. Cô khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nói tôi là nghệ sĩ đàn tranh xuất sắc nhất tôi thật không dám nhận. Hơn nữa, chẳng phải lần trước tôi đã nói với em là tôi không nhận học sinh nữa rồi sao?”.
“Em biết ạ, nhưng…”. Hiểu Tranh bặm môi, tha thiết nói: “Giáo sư có thể phá lệ được không ạ? Khó khăn lắm em mới đến được Hàn Quốc, em đã phải cố gắng hết sức mới trở thành học sinh trao đổi Trung – Hàn. Thực sự em rất thành tâm, rất thành tâm muốn học đàn tranh của giáo sư. Em xin hứa với giáo sư, nhất định em sẽ học hành thật chăm chỉ, thật chăm chỉ. Cô có thể phá lệ nhận em được không ạ?”.
Hiểu Tranh nói rất tha thiết, rất thành khẩn. Giáo sư Hàn bắt đầu có chút động lòng, nhưng cô vẫn cần hiểu thêm về cô gái này.
“Tôi rất tò mò không biết vì sao em lại muốn học đàn tranh? Đàn piano hoặc violon có sức ảnh hưởng sâu rộng hơn, chẳng phải sẽ dễ dàng nổi tiếng hơn sao?”
Hiểu Tranh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt giáo sư Hàn, chân thành nói: “Mẹ em là nghệ sĩ đàn tranh, vì thế ngay từ khi còn rất nhỏ, em đã theo mẹ học đàn tranh. Có lẽ hồi ấy em học đàn tranh chỉ đơn thuần vì thấy có hứng thú. Nhưng năm tám tuổi, em bắt đầu có mục tiêu mới”. Nói đến đấy, bỗng nhiên cô ngừng lại. Nhớ đến mẹ, cô thấy mắt cay cay.
Giáo sư Hàn Âm Ái đã bị cuốn hút bởi những lời nói ấy. Cô chăm chú chờ đợi những lời nói tiếp theo của Hiểu Tranh.
Hiểu Tranh im lặng một lúc rồi mới khẽ nói: “Năm em tám tuổi, bố mẹ em đã qua đời vì tai nạn giao thông”. Giọng nói của cô nghẹn ngào.
Giáo sư Hàn Âm Ái tròn mắt ngạc nhiên, cô không thể ngờ rằng Hiểu Tranh là trẻ mồ côi.
“Trước lúc lâm chung mẹ em đã dặn em nhất định phải học đàn tranh, sau này trở thành nghệ sĩ đàn tranh ưu tú, gìn giữ và phát triển nghệ thuật đàn tranh, loại hình nghệ thuật văn hóa dân tộc đặc sắc. Em ghi nhớ những lời mẹ nói, chưa một phút nào dám quên. Nhưng muốn học tốt đàn tranh, không thể chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân, cần có sự hướng dẫn của một giáo viên ưu tú. Vì thế em không quản ngại nghìn trùng xa xôi tới đây. Cô có thể hiểu được nỗi lòng của em không ạ? Nếu cô từ chối em thì làm sao em có thể trở thành nghệ sĩ đàn tranh ưu tú? Làm sao em có thể phát huy đặc sắc của nghệ thuật đàn tranh? Làm sao em còn mặt mũi nào để nhìn người mẹ quá cố của mình?”.
Nước mắt trào dâng trong mắt cô, nhưng đôi mắt ấy rất sáng, ánh sáng của ngọn lửa.
Giáo sư Hàn nhìn Hiểu Tranh một lúc lâu rồi nói: “Tôi là một người rất khó tính, vô cùng nghiêm khắc, thậm chí là hà khắc với học sinh, em không sợ sao?”
Gì cơ ạ? Hiểu Tranh ngây người một lúc. Dường như cô đã cảm nhận được một tia hy vọng, nụ cười dần dần nở trên khóe môi của cô. Cô kiên định nói: “Người ta thường nói thầy nghiêm mới có trò giỏi. Yêu cầu của cô càng nghiêm thì càng có lợi cho việc nâng cao kỹ thuật chơi đàn của em”.
Giáo sư Hàn không kìm được mỉm cười. Lúc cô ấy cười trông thật đẹp, Hiểu Tranh bị cuốn hút bởi nụ cười ấy.
Giáo sư Hàn im lặng một lúc rồi nói với Hiểu Tranh: “Vậy thì thứ bảy hàng tuần em đến học nhé”.
Gì cơ ạ? Hiểu Tranh tròn mắt vì bất ngờ và vui mừng. Giáo sư bảo mình đi học? Điều đó có nghĩa là cô ấy đã thu nhận mình? Trời ơi! Niềm vui quá lớn lao không thể kiềm chế được, cô chỉ muốn nhảy lên vì sung sướng.
“Cảm ơn giáo sư, cảm ơn cô đã nhận em. Thực sự em không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với cô như thế nào”. Dường như chỉ có nói cảm ơn không ngừng mới có thể bày tỏ được một chút niềm cảm kích trong lòng Hiểu Tranh.
“Em không cần cảm ơn cô”. Giáo sư Hàn gật đầu mãn nguyện: “Em khiến cô trở về với những năm tháng thanh xuân. Nhưng may mắn là cô giáo của cô dễ dàng tiếp nhận cô. Nếu nói cô giáo của cô đã làm nên thành công của cô ngày hôm nay, vậy thì hôm nay cô cũng dùng cách thu nhận em để báo đáp cô ấy. Coi như là cô cống hiến chút công sức vì sự phát triển của nghệ thuật đàn tranh”.

Ánh nắng mặt trời mềm mại, gió thu se lạnh, những bông hoa hồng trắng mỉm cười dưới ánh nắng ấm áp.
Hiểu Tranh cũng cười tươi như hoa. Cô không thể kiềm chế được niềm phấn khích của mình, cô bám chặt lấy cánh tay của Chul Kang và nói: “Anh biết không? Giáo sư Hàn bảo em thứ bảy đến học. Hơn nữa, cô ấy còn cười với em nữa. Anh không biết đâu, lúc cô ấy cười, thực sự rất đẹp…”.
Chul Kang nhìn Hiểu Tranh phấn khích đến nỗi khoa chân múa tay, thở dài mãn nguyện. Nếu có thể khiến cô ấy lúc nào cũng tươi cười như thế này thì anh nguyện làm tất cả mọi việc.
“Chul Kang, thực sự em rất vui, rất vui…”. Hiểu Tranh nắm tay Chul Kang, vừa cười vừa nhảy, “Anh có biết không? Em có cảm giác chưa bao giờ mình vui như thế này. Thật đấy, bây giờ em thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc chết đi được…”.
Mái tóc mềm như lụa của cô theo cơn gió nhẹ nhàng bay vào mặt anh, làm lay động trái tim của anh. Nơi được cô chạm vào cũng nóng đến nỗi sắp bùng cháy…
Chul Kang lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười như đứa trẻ của Hiểu Tranh, chỉ mong sẽ có một ngày được nắm tay cô ấy…

Xem thêm: 

Tin liên quan