Yêu anh hơn cả tử thân – Chương 29 – 30

Mễ Bối bĩu môi, đứng dậy, đi lên gác. Mùi vị của kẻ phá đám cô đã được nếm một lần rồi…
– Mưa rồi hả? Thời tiết thật quái quỷ, mưa là mưa ngay được!
Vú Lý tất tả chạy đi chạy lại đóng các cửa sổ. Mễ Bối đưa mắt nhìn ra ngoài, trời tối đen, mưa rơi rả rích. Thi thoảng hạt mưa rơi xuyên qua ánh đèn từ trong nhà hắt ra lấp lánh ánh bạc.
Mạc Ngôn Hy và Uyển Uyển dính chặt lấy nhau, cùng ngồi trên một chiếc sofa đơn, đầy vẻ thân thiết, nói toàn những câu gì Mễ Bối nghe không hiểu, chốc chốc lại bật cười khanh khách.
“Buồn cười lắm hay sao?” Mễ Bối bĩu môi, đứng dậy, đi lên gác. Mùi vị của kẻ phá đám cô đã được nếm một lần rồi.
– Cô chủ đã đi ngủ rồi à? Để vú Lý đi chuẩn bị nước cho cô tắm đã!
Rõ ràng là bà giúp việc tốt bụng này đứng về phía Mễ Bối.
– Ồ, sớm vậy mà đã ngủ rồi hả em?
– Cậu chủ! Cô chủ ăn cơm tối rồi, giờ chắc cũng đã mệt.
Vú Lý trả lời giúp Mễ Bối. Cả bà cũng cảm thấy khó chịu trước cảnh Mạc Ngôn Hy và Uyển Uyển cứ dấm dúi với nhau.
– Tôi hỏi vú hả?
Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở mặt, lạnh lùng nói:
– Vú về phòng đi, để mấy người trẻ tuổi chúng tôi chơi với nhau, cứ đi đi lại lại ở đây mất hứng lắm!
Vú Lý dù sao cũng chỉ là người giúp việc, nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy cũng không dám cãi lại, đành nhẫn nhịn đi ra ngoài.
– Mễ Bối, đừng ngủ vội, ở đây xem ti vi đi. Hay là thấy anh với Uyển Uyển như vậy… em không thoải mái?
Lưng Mễ Bối lập tức thẳng đơ ra, ngồi yên đó, quả nhiên không đi nữa.
– Nhà anh lạnh quá!
Giọng nũng nịu của Uyển Uyển vang lên.
– Lạnh à?
– Bật lò sưởi lên đi!
– Được thôi, bảo ai đi bây giờ nhỉ! Mễ Bối! Anh không đi được, em đi bật lò sưởi lên đi!
Mạc Ngôn Hy ra lệnh. Mễ Bối liếc nhìn hai người một cái rồi đứng dậy… “Không đi được? Có người ngồi lên đùi anh, đi làm sao được?”
– À, em hỏi này, có phải sau khi Mễ Bối đến đây, mẹ anh lại thay một loạt điều hòa mới không? Em còn nhớ mới đổi được có nửa năm thôi mà!
Uyển Uyển khẽ cọ vào mũi Mạc Ngôn Hy, hỏi.
– Ừm… Không phải việc của em.
Giọng nói của Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở nên lạnh buốt. Uyển Uyển cười khan một tiếng, cũng biết điều mà mau chóng chuyển sang đề tài khác. Ngón tay đặt trên công tắc lò sưởi của Mễ Bối cứng đờ, lập tức hiểu ra chuyện gì đó.
Sau khi trở lại ghế của mình, cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình ti vi.
– Bật lò sưởi lên chưa? Em vẫn thấy lạnh quá!
Uyển Uyển ôm cổ Mạc Ngôn Hy, õng a õng ẹo nói.
– Nào, để anh ôm chặt em thì không lạnh nữa.
Mạc Ngôn Hy nói. Bàn tay Mễ Bối đặt trên đùi, từ từ cứng đờ lại. Lúc này ti vi đang chiếu phim truyền hình Đài Loan, còn chưa hiểu gì, thì nhân vật nam chính trong phim đã bất ngờ hôn nhẹ lên môi nhân vật nữ một cái, mới đầu thì chỉ phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, sau đó biến thành một nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng.
Bên cạnh Mễ Bối, Uyển Uyển ngồi trên đùi Mạc Ngôn Hy. Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn cô ta, làm Uyển Uyển đỏ bừng mặt, khẽ rúc đầu vào ngực tình nhân. Bốn mắt nhìn nhau chừng năm giây thì Mạc Ngôn Hy từ từ cúi mặt xuống, tìm môi Uyển Uyển…
Bàn tay Mễ Bối đột nhiên nắm chặt lại, cấu mạnh vào đùi mình để nhắc nhở bản thân không được hoảng loạn, nếu không sẽ lại chỉ bị người ta cười nhạo.
Một đôi môi hồng khẽ hé mở, một đôi môi mỏng băng lạnh nhưng đầy quyến rũ, trong chớp mắt đã dính chặt lấy nhau. Đột nhiên, Uyển Uyển đẩy mạnh Mạc Ngôn Hy ra, hoảng hốt đứng dậy:
– Ơ… em… em chưa đánh răng…
Uyển Uyển lúng túng, lùi về sau.
– Hôm nay đừng hôn nữa nhé.
– …
Mạc Ngôn Hy cũng đứng dậy, không nói tiếng nào, mặt lạnh như tiền, ánh mắt vằn lên những tia máu nhỏ li ti như muốn giết người tới nơi.
Thời gian dường như đông cứng lại. Mễ Bối không hiểu gì hết, tròn mắt hoang mang nhìn hai người. Bất thình lình, Mạc Ngôn Hy vươn tay kéo mạnh Uyển Uyển vào lòng, tay phải riết lấy gáy cô ta, gương mặt lạnh lùng cúi xuống hôn điên cuồng.
– Á…
Mễ Bối đang định quay mặt đi không nhìn cảnh này, thì không ngờ Uyển Uyển lại hét lên. Mễ Bối quay lại. Uyển Uyển đang ra sức giãy giụa, cặp môi hồng của cô ta đang run lên bần bật, miệng không ngừng hét lớn:
– Ngôn Hy! Em xin anh! Đừng mà!
Mễ Bối kinh ngạc đến ngẩn người ra. Mấy tiếng đồng hồ trước là ai đã quỳ trước cửa lớn tỏ vẻ đau khổ như không có Mạc Ngôn Hy thì sẽ không sống được? Sao giờ đây, cô ta lại sợ hãi trốn tránh nụ hôn của Mạc Ngôn Hy như trốn rắn độc, ác thú…
Đây là loại con gái kiểu gì vậy? Mễ Bối liếc mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của anh ta làm cho hoảng hồn.
Mạc Ngôn Hy khẽ cúi đầu, mái tóc bù xù phủ xuống làm cô không nhìn thấy mắt anh ta đâu nữa. Có điều gương mặt anh ta trắng bệch như băng tuyết ở Nam Cực, hoàn toàn không có sức sống, không còn hơi ấm, từng đường gân xanh hằn lên trên cánh tay, bàn tay nắm chặt lại phát ra những tiếng rắc rắc.
Dường như chỉ một giây sau là tất cả sẽ bùng nổ.
– Anh… Sao anh lại nhìn em như vậy? Em… em…
Uyển Uyển thấy dáng vẻ của Mạc Ngôn Hy, sợ đến run lên lẩy bẩy. Mạc Ngôn Hy không nói tiếng nào, nhấc chân bước lên một bước.
– Á… Đừng đến đây!… Anh… Anh là thằng điên!
Uyển Uyển liên tiếp đi giật lùi. Mạc Ngôn Hy dường như bị kích động, cứ lầm lũi bước tới, vươn tay ra chộp lấy cổ áo Uyển Uyển, từ từ nhấc lên.
– Á… Cứu tôi với!
Cả người Uyển Uyển bị Mạc Ngôn Hy nhấc bổng lên không, hai chân vùng vẫy loạn xạ, trông tội nghiệp như một con thỏ bị người ta cầm tai xách lên. Mễ Bối thấy cặp mắt đỏ ngầu của Mạc Ngôn Hy, không dám nghĩ ngợi nhiều, xông tới ra sức kéo áo anh ta. Mạc Ngôn Hy quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt lo lắng của Mễ Bối, liền lắc mạnh đầu một cái, từ từ thả Uyển Uyển xuống:
– Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa!
Mạc Ngôn Hy dọa dẫm. Uyển Uyển không dám thở mạnh, vội vàng bỏ chạy ra cửa.
Mễ Bối nhìn theo bóng dáng của cô gái lẳng lơ đó khuất dần sau khúc quanh, nhất thời cũng không biết phải làm sao mới tốt. Mạc Ngôn Hy quỳ gục xuống sàn nhà, mặt cúi gằm, không nói tiếng nào.
– Mạc Ngôn Hy! Anh là con ác quỷ!
Tiếng Uyển Uyển bên ngoài vọng vào, khiến Mễ Bối đã yên tâm phần nào lại giật thót mình. Uyển Uyển vẫn đứng bên ngoài biệt thự, ra sức gào thét, nhất định là cô ta không muốn sống nữa rồi.
– Mạc Ngôn Hy! Anh trẻ con vừa vừa thôi, muốn cho người khác ghen nên mới tìm tôi phải không? Anh không phải là người! Anh tưởng tôi chết rồi chắc! Đi mà điên một mình đi!

Sắc mặt Mạc Ngôn Hy vụt thay đổi, bàn tay nắm chặt lại. Mễ Bối dịu dàng ngồi xuống, lấy khăn tay lặng lẽ giúp anh ta lau mồ hôi trên trán.
Mùa đông, nhiệt độ trong phòng cũng không cao quá, vậy mà trán Mạc Ngôn Hy ướt đẫm mồ hôi.
– Mạc Ngôn Hy! Nói cho anh biết, đừng có mà đụng đến tôi! Đừng tưởng tôi yêu anh, tôi yêu tiền của nhà anh thôi! Anh mà đụng đến tôi, tôi sẽ nói cho cả thế giới này biết cậu chủ nhà họ Mạc mắc bệnh AIDS… Ha ha ha… Để xem anh còn sống được bao lâu nữa? Để xem anh còn lừa gạt được đám con gái ngây thơ kia nữa không? Mễ Bối, cô là con ngốc, cái gã bên cạnh cô ấy là một con quỷ, hắn bị AIDS đấy! Ha ha ha…! Thoải mái quá! Cuối cùng cũng nói ra được rồi!… Ha ha…
Khuôn mặt Mạc Ngôn Hy đầm đìa mồ hôi, thân hình đờ ra như bị đóng băng. Vú Lý nghe thấy, miệng lẩm bẩm niệm “A di đà phật”, chạy ra cổng đuổi Uyển Uyển đi.
Uyển Uyển đi rồi, nhưng tiếng cười của cô ta vẫn văng vẳng khiến người ta phải rợn tóc gáy… Mễ Bối hoàn toàn sững sờ, cô đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, y học càng ngày càng phát triển, có bệnh gì mà không chữa được chứ? Một người đang khỏe mạnh làm sao mà dễ dàng chết… nhưng mà, AIDS… Mễ Bối có cảm giác như mình bị một nhát dao đâm thấu tim.
AISD – căn bệnh như một con quỷ độc ác, tại sao lại nhằm vào một người khỏe mạnh như Mạc Ngôn Hy cơ chứ?
Mễ Bối ngẩn người ra một lúc lâu, cánh tay đang giúp Mạc Ngôn Hy lau mồ hôi khẽ run rẩy. Mạc Ngôn Hy đang nhắm nghiền mắt, hàng lông mi khẽ giật giật, quỳ gục dưới đất, dường như đã ngừng thở, dường như đã hóa thạch.
Một giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn, rơi xuống đất.
“Tách!”
Trên sàn nhà xuất hiện một dấu tròn, xung quanh có vô số hạt nước li ti bắn ra.
Mồ hôi? Mễ Bối cúi đầu xuống, đột nhiên tim như thắt lại… mắt Mạc Ngôn Hy chảy mồ hôi?

(Còn tiếp)
Yêu anh hơn cả tử thần (30)
Hồi tưởng lại quá khứ, có lẽ là chuyện đau lòng nhất. Gương mặt Uyển Uyển lúc này đẹp một cách lạ kỳ…
Mạc Ngôn Hy nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai. Một lát sau, trong phòng vang ra tiếng đồ vật bị ném lung tung, cùng với tiếng gào thét đau khổ của anh. Cứ thế, suốt hai tiếng đồng hồ liền, căn biệt thự của nhà họ Mạc mới được yên tĩnh.
Mễ Bối đứng trước cửa phòng Mạc Ngôn Hy, được một lúc lại nhẹ nhàng gõ cửa, ôm hy vọng “có lẽ anh ấy sẽ mở cửa cho mình” cho đến tận khi bà Mạc về nhà. Bà Mạc đã nghe mọi chuyện qua điện thoại từ trước đó, mái tóc giờ đã có thêm mấy sợi bạc.
Nghe vú Lý kể lại sự tình, sắc mặt bà Mạc càng lúc càng trắng bệch ra, cuống cuồng chạy lên lầu, đập cửa phòng con trai ầm ầm.
– Con à! Là mẹ đây! Mở cửa ra! Mở cửa!
Bà Mạc nôn nóng đến nỗi mồ hôi túa ra ướt đẫm.
– Các người chết hết đi cho tôi!
Tiếng quát giận dữ của Mạc Ngôn Hy vọng ra, cùng với đó là tiếng đồ thủy tinh bị đập xuống đất, đập vào cửa phòng.
Mọi người giật bắn mình, lui lại một bước.
Bà Mạc vẫn không bỏ cuộc, lại đập cửa lần nữa, lần này thì không có tiếng động gì đáp lại. Thấy thế, bà lại càng lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao, đành vội vàng gọi điện cho chồng.
Một tiếng sau, trong phòng vẫn im lặng như tờ. Ông Mạc đầm đìa mồ hôi trở về, sau lưng là một người thợ khóa, người này cũng đang thở hồng hộc.
– Mau lên! Mau mở cửa ra!
Bà Mạc đưa tay quệt mồ hôi trên trán, thúc giục người thợ khóa. Cửa mở. Tất cả ùa vào.
Tiếng hét, tiếng rú sợ hãi vang lên tận mây xanh. Dưới đất Mạc Ngôn Hy nằm đờ ra, sắc mặt trắng bệch, đầu ngoẹo sang một bên. Bà Mạc vội vàng bổ đến bên cạnh con trai, thảm thiết kêu gào:
– Con… ơi! Con của mẹ! Con làm gì thế? Làm gì thế?Trời ơi! Tôi đã làm gì thế này?
– Ông Tư! Chuẩn bị xe! Gọi điện cho bệnh viện bảo họ chuẩn bị trước đi!
Ông Mạc cũng không giữ nổi bình tĩnh, gương mặt nghiêm nghị hiện lên vẻ hoảng hốt hiếm thấy.
Vú Lý ở bên cạnh cậu chủ, khóc ầm lên. Ông Tư vội vàng phóng như bay xuống nhà. Ông Mạc bước đến, bế xốc Mạc Ngôn Hy lên, chạy thẳng ra cửa. Căn phòng của Mạc Ngôn Hy trong nháy mắt đã không còn ai.
Chỉ còn lại mình Mễ Bối vẫn ngây ra như tượng đá.
Sắc mặt cô rất bình tĩnh, nhịp thở đều đặn, ánh mắt điềm tĩnh, tất cả đều hết sức bình thường. Dường như vừa rồi chỉ là một màn quảng cáo vô vị trên ti vi, chứ không phải có người uống thuốc ngủ tự sát.
Chỉ có điều, sắc mặt cô lúc này đã trắng như một tờ giấy, cả cặp môi cũng tái dại đi.

Trong một phòng karaoke, Mễ Bối lặng lẽ uống thứ rượu vang đỏ như máu, mệt mỏi dựa lưng vào chiếc sofa màu trắng sữa. Trên ti vi đang chiếu một đoạn nhạc thịnh hành, một thiếu phụ mặc bikini thong thả bước đi, miệng hát véo von nhưng toàn những lời trống rỗng, vô vị.
Mễ Bối lại nhấp miệng uống thêm một ngụm rượu, ngửa đầu ra sau. Cửa phòng bật mở, cô vội quay ra nhìn. Là người phục vụ, Mễ Bối lại thất vọng cúi đầu xuống. Cô đang đợi một người.
Nửa tiếng trôi đi, cửa phòng lại bật mở. Mễ Bối quay người lại, cô ta đến rồi. Mễ Bối đã đợi ở đây hai tiếng đồng hồ, vậy mà cô ta vẫn lững tha lững thững, không có vẻ gì là vội vã.
– Tôi biết chắc cô sẽ tìm tôi mà!
Uyển Uyển dưỡn dẹo bước qua mặt Mễ Bối, ngồi xuống rồi tiện tay đốt một điếu thuốc, động tác hết sức thành thục.
– Lúc nãy nghe điện thoại thì đã thấy không đúng rồi, tôi chưa bao giờ nghe giọng đó cả, có phải cô nhờ người gọi không?
Uyển Uyển thở ra một đám khói.
Mễ Bối gật đầu.
– Ừm, có phải cô muốn biết chuyện của Mạc Ngôn Hy trước đây không?
Mễ Bối lại gật đầu.
– … Ừm… Biết là cô sẽ đến tìm tôi mà!
Uyển Uyển hút thuốc rất nhanh, cô ta phả ra một hơi khói, rồi dựa lưng vào thành ghế, nheo nheo mắt như đang nhớ lại chuyện xưa.
– Tôi đã từng yêu anh ta. Tôi biết anh ta cũng từng yêu tôi.
Cô ta vừa lên tiếng, đã khiến Mễ Bối cảm thấy không thoải mái, ngồi thẳng người dậy.
– Sao hả? Không muốn nghe hả?
Uyển Uyển cười khan một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt ghế, giống như đang thưởng thức thứ đồ chơi gì đó vậy.
Mễ Bối thở dài, rồi lắc đầu.