Yêu anh hơn cả tử thần – Chương 27-28

Khi mùa đông đi qua, cũng là lúc Mễ Bối phải rời xa nhân gian vĩnh viễn…

Sáng hôm sau. Thiếu vắng một người

Mạc Ngôn Hy dẫn Mễ Bối đi, giờ chỉ mình cô trở lại. Dường như Vương Tử đã biết trước Mễ Bối sẽ quay lại, ung dung ngồi ở vị trí của Mạc Ngôn Hy, đợi cô.

Hôm qua, Mạc Ngôn Hy như một người điên mang Mễ Bối đến bệnh viện. Rõ ràng là cô không có bệnh, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ cũng nói vậy. Nhưng đêm qua, Mạc Ngôn Hy không về nhà. Hôm nay, người ngồi ở chỗ anh là Vương Tử.

Thầy giáo đang giảng bài, cả lớp không ai chú ý, thi thoảng lại liếc trộm về phía cuối lớp… nữ thì nhíu chặt hai hàng lông mày lá liễu, nam thì mỉm cười vui vẻ.

Một lúc lâu sau, mới thấy Vương Tử mấp máy miệng, như đang nói gì đó, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra.

– Chàng xuống trần làm gì?

Mễ Bối nhìn Vương Tử, dùng ánh mắt thay lời nói, gương mặt lộ rõ vẻ bất an.

– Mễ Bối, hình như nàng rất lo lắng cho gã người phàm kia thì phải?

Đôi mắt màu xanh lam của Vương Tử đang nhìn thẳng vào Mễ Bối dò xét.

– Chàng trả lời thiếp đã!

– Nàng là hôn thê của ta. Nàng xuống trần chịu khổ, đáng lẽ ta phải xuống với nàng từ lâu rồi. Thế nào, không được à? Hay là ta đã làm phiền nàng… và hắn?

Mễ Bối hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, ánh mắt đấy vẻ cầu khẩn:

– Cầu xin chàng đừng làm hại người ấy.

– Nàng thừa nhận rồi phải không? Nàng đã yêu hắn rồi?

Vương Tử phẫn nộ hỏi, tiếng nói hơi lớn, trên trời liền ì ùng vang lên tiếng sấm. Mễ Bối thầm sợ hãi, sợ mình lỡ lời sẽ làm hại đến Mạc Ngôn Hy.

– Không phải, thiếp chỉ muốn báo ân thôi!

Mễ Bối điềm đạm nói, cố gắng kiềm chế nét mặt mình.

– Báo ân? Ta còn nhớ nhiều năm về trước có một con linh xà, vì báo ân mà kết hợp với người phàm, còn sinh một đứa con nữa. Nàng định báo ân thế nào đây? Có phải là sinh cho hắn một đứa con hay không? Hử?

Vương Tử vừa nói, vừa áp sát người lại gần Mễ Bối.

– Chàng… chàng đã hứa với thiếp là không làm hại người đó!

– Lúc ấy khác, bây giờ khác. Giờ là hắn tự chuốc lấy, nàng đừng quên hắn đã đánh ta một quyền. Hừ, sao nàng không hề quan tâm đến người chồng chưa cưới này vậy?

– Chàng dám động đến Mạc Ngôn Hy, thiếp sẽ chết cho chàng xem! Chàng đừng quên, bây giờ thân thể thiếp là của người phàm, thiếp cũng muốn thử xem chàng lấy được bao nhiêu tiên đan đến cứu thiếp.

– Bối Bối… nàng… nàng dám uy hiếp ta? Trước kia, nàng có bao giờ dùng cái giọng đó nói chuyện với ta đâu.

Vương Tử dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được từ miệng Mễ Bối.

– Ôi… là do chàng ép thiếp thôi. Cửu Hoàng tử, thiếp không quên chàng, cũng không quên hôn ước của chúng ta. Thiếp chỉ muốn có thể chăm sóc thật tốt cho ân nhân của mình trong nửa năm còn lại ở hạ giới. Với lại, Mạc Ngôn Hy hình như cũng mắc bệnh rất nặng… Thiếp phải bảo vệ y.