Thơ vui về vợ và bồ

tho-vui-ve-vo-va-bo

Bồ là phở nóng tuyệt vời

Vợ là cơm nguội đáy nồi hẩm hiu.

Bồ là nơi tỏ lời yêu

Vợ là nơi trút bao nhiêu bực mình.

Bồ là rượu ngọt trong bình

Vợ là nước ở ao đình nhạt pheo.

Nhìn bồ đôi mắt trong veo

Trông vợ đôi mắt nheo nheo gườm gườm.

Bồ tiêu thì chẳng tiếc tiền

Vợ tiêu một cắc thì liền kêu hoang

Bồ dỗi thì phải xuống thang

Vợ giận bị mắng, bị phang thêm liền

Một khi túi hãy còn tiền

Thì bồ thắm thiết kề liền bên anh

Một mai hết sạch sành sanh

Bồ đi vợ lại đón anh về nhà

Bồ là lều, vợ là nhà

Gió lớn, lều sụp, mái nhà còn kia

Vợ là cơm nguội của ta

Nhưng là đặc sản thằng cha láng giềng…