Thành phố này đang nhớ anh, anh biết không…

Giá như chúng mình sống chung một thành phố. Nỗi nhớ sẽ chẳng dài và khoảng cách đã chẳng xa xôi. Nếu vài bước sẽ thấy được nhau thì những cái nắm tay lúc chiều buông đã chẳng thành ao ước.

Anh à? Nếu mình sống cùng một thành phố thì sao? Bàn chân anh từng chiều có đi lạc về hướng khác. Nếu mình sống cùng một thành phố, nỗi nhớ trong em có dài và chồng chất đến vậy không?

Nếu mình sống cùng một thành phố. Nỗi nhớ sẽ không dài và khoảng cách đã chẳng xa xôi. Nếu vài bước sẽ thấy được nhau thì những cái nắm tay lúc chiều buông đã chẳng thành ao ước. Anh à? Nếu mình sống cùng một thành phố thì sao? Bàn chân anh từng chiều có đi lạc về hướng khác. Nếu mình sống cùng một thành phố, nỗi nhớ trong em có dài và chồng chất đến vậy không? Thành phố nơi anh sống có nhớ mong con đường đến một thành phố khác. Thành phố của em. Con phố nhỏ vẫn âm thầm đếm từng dấu chân qua, hy vọng sẽ thấy đôi chân mình chờ đợi.

Có những chiều dưới chân cầu thủy triều dâng nước, đáy mắt thành phố cũng long lanh. Từng chuyến xe lướt qua thành phố, không dừng!. Vẫn chẳng có dáng hình thành phố đợi mong. Thế nên hôm qua thành phố buồn. Hôm nay thành phố cũng buồn. Nhưng anh biết không, thành phố vẫn kiên trì in vết và hy vọng… Rồi ngày mai, ngày mai nữa thành phố sẽ vui.

Anh à, thành phố nhớ anh nên có những vấn vương chẳng vì mưa hay nắng. Chẳng đợi đến đông hay chờ trời gió. Nhớ cả khi anh trong lòng phố, suốt những lúc vắng xa. Những đêm thật dài phố cùng em thức chờ trời sáng. Màn đêm lặng im xót xa lắng nghe phố khẽ thở dài, trăn trở. Đêm ngủ rồi nhưng phố không ngủ được đâu!

Vì phố nhớ anh nên lòng phố chậc. Nỗi nhớ dâng đầy phố nghiêng hẳn một bên, chất chồng những đắn đo thêm nữa. Em bước vào rồi loay hoay mãi chẳng bước được ra. Giữa tấp nập, bộn bề, thành phố ấy chẳng nhận ra em nữa. Bởi phố rộng hay tại em nhạt nhòa?

Phố chuệnh choạng nghiêng mình, nỗi nhớ anh nặng quá! Phải loay hoay bao nhiêu ngày tháng nữa mới xếp được nỗi nhớ thẳng hàng, để phố cân bằng nhịp thở của mình đây? Ngày mai nào phố mới được thấy lại nụ cười anh giữa muôn vàn tấp nập. Hẳn sẽ bình yên lắm giữa những trưa tắc đường, hạnh phúc ngập tràn giữa mịt mùng gió bụi. Phố sẽ đợi ngày mai…ngày mai…dù xa bao lâu nữa!

Thành phố không kể chuyện buồn. Chỉ có những nỗi buồn in dáng hình của phố! Chiều hạ tàn phố ước mình sang thu để được ngóng chờ một mùa đông xưa cũ. Đông sẽ lạnh nhưng lòng phố ấm.