Phải mất bao lâu…bao lâu để quên đi…một cuộc tình?

7 năm qua đi kể từ khi người bạn trai ra đi, Thiên Kim vẫn không thể nào quên đi câu chuyện tình đau lòng ấy. Để rồi cô gái đến từ mảnh đất đầy nắng và gió Buôn Ma Thuột vẫn cứ nặng một nỗi niềm về quá khứ.

Mới đây, trên chương trình 365 Ngày hạnh phúc, thính giả nghe đài lại thêm một lần nữa xúc động với lá thư tình đẫm nước mắt của cô gái tên Thiên Kim gửi cho người tình đã mất của mình. Câu chuyện được chia sẻ vào tối ngày 25/2, ngay sau đó đã nhận được rất nhiều lời sẻ chia, động viên của thính giả nghe đài cũng như cộng đồng mạng khi clip được đăng lên fanpage của chương trình.

Quá khứ như một cuốn sách đầy bi kịch mà Thiên Kim không có cách nào khép lại được. Mặc dù cái chết của người yêu đã cách đây 7 năm, thế nhưng cô vẫn từng ngày bị ám ảnh và không thể quên. Thiên Kim nghẹn ngào kể về câu chuyện buồn ấy. Trong ngày sinh nhật của mình, chỉ vì chút giận hờn, trách cứ mà cuối cùng người bạn trai của cô đã phải hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ Thiên Kim. Ngày hôm đó, nếu không phải là người yêu đã cứu cô thì có lẽ người ra đi là chính Thiên Kim.

 

Sau nỗi đau tận cùng ấy, cô gái bé nhỏ không dám đối diện với sự thật nghiệt ngã. Cô không đến dự đám tang của người yêu dù hành động đó khiến Thiên Kim phải hứng chịu bao lời cay nghiệt vì mọi người cho rằng cô tàn nhẫn quá. Nhưng lúc đó, cảm giác duy nhất trong Thiên Kim chỉ còn là muốn được chết cùng người yêu.

7 năm qua đi trong nỗi đau, những đêm dài dằn vặt và nhớ nhung, Thiên Kim vẫn chưa thể nào quên được người yêu. Có đôi lần Thiên Kim muốn buông xuôi cuộc sống nhưng nghĩ tới hình ảnh của người yêu trước khi qua đời, anh ấy nắm tay Thiên Kim và nói rằng: “Không phải em là người khiến anh phải chết, là do anh tự nguyện, là do anh không tốt để em buồn… vì thế em phải sống cho trọn vẹn với những gì mà em đã hi sinh. Em phải sống cho những ước mơ của anh”… Chính vì điều đó mà Thiên Kim cố gắng từng ngày vượt qua nỗi đau để tiếp tục sống và làm tròn lời hứa.

Câu chuyện tình buồn của Thiên Kim và những ám ảnh còn tới tận ngày hôm nay đã khiến nhiều người phải rơi lệ. MC Minh Vy đã động viên Thiên Kim rằng:“Chắc chắc quá khứ chúng ta không thể xóa đi được. Không có phương thuốc nào để làm chị quên đi sự trống trải khi không có anh ấy bên cạnh. Nhưng chị phải vượt qua được nó. Còn về phía gia đình của anh ấy, chị hãy mạnh mẽ hơn nữa. Đôi khi chị phải vượt qua. Vì khó có sự cảm thông chia sẻ mất mát của gia đình anh ấy”.

anh-nguoi-yeu-mat-sau-bao-nhiu-nam

7 năm qua đi trong nỗi đau, những đêm dài dằn vặt và nhớ nhung, Thiên Kim vẫn chưa thể nào quên được người yêu.

Trên fanpage của chương trình, nhiều bạn trẻ cũng gửi lời động viên cũng như cảm xúc của mình tới Thiên Kim:

Trọn vẹn lá thư tình gửi người yêu đã qua đời của Thiên Kim:

“Anh à!

 

Anh từng bảo em phải biết vượt qua nỗi đau để tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, nhưng em không làm được, thật sự em không làm được….

 

Anh có biết em đã cố gắng biết bao để quên anh, để thôi không nghĩ về anh. Nhưng mỗi khi đêm về, em lang thang trên từng con đường, đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời xa xăm ấy, chỉ muốn được thấy anh xuất hiện, chỉ muốn hỏi anh ở trên đó anh có nhìn thấy em, có nhìn thấy em từng ngày vượt qua những chuyện ở trần gian này như thế nào không? Để rồi em lại bật khóc, khóc như một đứa ngốc, em thật sự quá ngốc nghếch phải không anh? Ngốc để nghĩ rằng trên thế gian này sẽ có phép màu, có ông bụt, có cô tiên, có người mang anh về bên em như ngày xưa ấy!

 

Đã nhiều năm trôi qua, em không thể quên anh, anh ám ảnh em từng giây từng phút từng giờ. Em nghĩ đến ngày đó chỉ vì sự bướng bỉnh, sự ngang tàng của em mà anh đã ra đi mãi mãi. Nếu phút giây đó em cố kìm chế mình một chút, cố gắng nghe lời anh một chút, cố thôi không bướng bỉnh, ngang tàng một chút em sẽ không mất anh phải không? Là tại em mà anh mới như vậy? Là tại em mà gia đình anh mất đi một đứa con ngoan hiền, học giỏi… Có phải em quá tàn nhẫn, quá độc ác như mọi người từng nói phải không anh?…

 

Trong kí ức đầy nước mắt của em, chính cái lúc đau đớn như thế mà anh vẫn mỉm cười nắm tay em nói rằng không phải lỗi của em, là do anh tự nguyện, là do anh không tốt để em buồn. Anh xin lỗi em, nhìn em anh lại mỉm cười, và rồi cứ thế anh đi xa em…xa vòng tay em mãi mãi…

 

hinh-anh-buon-nhat-ve-tinh-yeu

 

Em mệt mỏi, rất mệt mỏi, em chỉ muốn anh ở đây, cho em nụ cười ngây thơ như lúc trước, cho em cái nắm tay khi em vấp ngã, cho em bờ vai khi em cảm thấy mình cô đơn, cho em cái ôm khi em mệt mỏi…

 

Rồi trong mỗi giấc mơ, em mơ về anh, mơ về cái nắm tay ấy, nụ cười ấy, nó tạo cho em một nỗi đau kéo dài theo năm tháng. Em biết là em đang tự hành hạ mình. Em biết gia đình anh thôi không còn trách em nữa. Em biết em nên khép lại quá khứ để sống cho những giấc mơ của anh và của em. Nhưng cảm giác tội lỗi gặm nhấm em, cảm giác nhớ anh khiến em bất giác thấy mình là tội phạm. Em… đau… đau lắm anh à!

 

“Có những thứ mất đi rồi mới thấy hối tiếc” và em mất anh rồi, em cũng chẳng còn thiết tha với cuộc sống này nữa… Nhiều năm trôi qua, em tự nhốt mình trong một không gian riêng biệt, thêu dệt lên những chuyện cổ tích không có thật chỉ để mong gặp anh, và cuối cùng tất cả đều thành hư không trong thực tại… Em mệt mỏi, rất mệt mỏi, em chỉ muốn anh ở đây,khi em buồn anh đã mang cho em những bức ảnh chế để em vơi đi nỗi buồn, cho em cái nắm tay khi em vấp ngã, cho em bờ vai khi em cảm thấy mình cô đơn, cho em cái ôm khi em mệt mỏi… Nhưng giờ đây khi em đang đi lạc đường, đi một đoạn đường đầy gian nan, gập ghềnh đầy khó khăn anh vẫn không một chút mảy may kéo em lại…

 

Anh à! Thật sự giữa dòng đời đang nổi trôi này em không thể tìm được một ai giống như anh cả. Em biết phải làm như thế nào đây anh? Em còn chưa kịp nói với anh lời xin lỗi, còn chưa kịp nói với anh em yêu anh! Những điều em chưa kịp nói thì không bao giờ còn cơ hội để em nói nữa… Cuộc sống của em thật sự vô nghĩa khi không có anh bên cạnh….”