Miền kí ức của riêng em…

Nơi đó là nơi để em cất những nỗi nhớ, đôi khi lại bỏ ra rồi hoài niệm. Nơi đó cũng có những giọt nước mắt tiếc nuối cho một tiếng yêu không vẹn toàn, có cả những kỉ niệm êm đềm chẳng chịu phai mờ theo thời gian.

Đôi khi em cười với những cánh thư ngây ngô, với những món quà nhỏ bé. À, không thể thiếu được hơi thở nồng nàn khẽ run run khi anh hôn nhẹ lên đôi môi nẻ rỉ máu của em ngày thu hanh, bàn tay ấm áp vội vã nắm lấy tay em trên con phố tấp nập người qua. Cảm xúc bỗng nhiên kéo đến, không ồn ã, không dồn dập cũng chẳng dịu êm nhưng cũng đủ biến những thứ tưởng chừng như vô hình kia thành giọt sương mai lăn dài trên đôi má em. Em chẳng biết phải đặt tên cho những thứ từng có giữa chúng ta là gì, chẳng đau đớn đến quay quắt, cũng chẳng hạnh phúc đến êm đềm, em chỉ gọi đó là “Miền kí ức không tên”…

Miền kí ức không tên...

Để nhớ, để đau, để cười và để khóc!

Một nơi để em dựa vào khi không còn vững lòng nữa, một cánh tay gầy sẵn sàng ôm lấy em bất cứ khi nào em thấy mình đang tuyệt vọng, dường như là những thứ quá xa vời. Em không phải những cô gái yếu đuối và quỵ lụy trong tình yêu, chẳng đến mức em cứ chìm mãi trong đống bùn lầy mà chẳng thể bước chân ra, nhưng lí do để em hi vọng và chờ đợi suốt một quãng thời gian lâu như vậy, có lẽ là vì… em yeu anh!

Em rất giỏi khi tạo ra một cái xác sặc sỡ, yêu đời và bất cần với mọi thứ, năng động và nhiệt huyết, hài hước và dí dỏm là tất cả những gì em cố tạo ra. Em cũng hay làm chỗ dựa cho người khác, cho một vài người vấp ngã trong tình yêu, họ cảm ơn em, họ khâm phục em vì mạnh mẽ, vì dám yêu và dám buông nhưng chẳng ai biết em cũng như bao người thôi, cũng biết yêu, cũng biết đau đớn và tuyệt vọng, cũng từng rơi xuống vực thẳm mà chẳng có ai kéo lên… Chỉ một góc nhỏ trong tâm hồn cho em chỗ đứng để là chính mình, một vị trí lớn hơn nữa đó là đứng trước anh…

Miền kí ức không tên...

Em gạt đi tất cả những lời tán tỉnh đường mật để trọn vẹn với những nỗi đau và rạn vỡ của tình yêu, em thà một mình còn hơn là để một người đàn ông khác không phải anh bước vào cuộc sống của mình. Em sợ thứ tình yêu không đến bến em lại vơ giữa dòng chảy vô tình của lòng người, thứ tình yêu không nên duyên cứ lênh đênh, vô định. Cũng bởi vì anh quá đặc biệt, em chẳng biết tìm nơi đâu một ánh mắt sâu thẳm khiến em say mê ngay lần đầu gặp gỡ, một nụ cười xua đi những giông tố vây quanh cuộc đời, một cái ôm khiến em vững lòng để bước tiếp.

Em chìm đắm trong “miền kí ức không tên”, một mình yêu thương, một mình cố gắng và hi vọng chưa bao giờ là điều dễ dàng, nhưng em biết, chẳng có sự chờ đợi nào là vô nghĩa, yêu thương có chân đi ắt sẽ nhớ đường về, chỉ cần có người luôn đứng đợi!