Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang

CHƯƠNG 3: ĐUA XE

Ly Tâm giảm tốc độ, chầm chậm thưởng thức trò vui. Quả nhiên thấy có kẻ thông minh quay về lấy xe. Ly Tâm lắc đầu đầy thất vọng, xem ra trò vui sắp kết thúc, cô quay đầu lại chuẩn bị tăng tốc độ.

Đúng lúc này, xe Ly Tâm đi ngang qua hai người đàn ông bỏ chạy. Hai người này có lẽ đã đến nước chó cùng rứt giậu, thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, một người thuận tay nắm lấy cửa xe, bay người vào trong xe rồi kéo người còn lại nhảy lên xe ô tô của Ly Tâm, thấy vậy cô nhướng mày.

“Mau tăng tốc đi! Nếu cô không muốn bị liên lụy thì lái xe nhanh lên”. Một tràng tiếng Anh lưu loát từ phía sau vọng đến, giọng nói không có chút hoảng sợ mà ngược lại vô cùng tỉnh táo.

Ly Tâm không thèm quay đầu, cô vẫn từ tốn lái xe. Qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người đàn ông ngồi đằng sau. Một người phương Đông tóc đen, trông giống con lai, trán không ngừng chảy máu, khiến gương mặt vốn điển trai của anh ta trở nên đáng sợ. Người đàn ông mắt xanh tóc vàng còn lại càng thảm thương hơn. Mặt anh ta bê bết máu, nhìn không rõ diện mạo.

Lúc này, người mắt xanh thấy Ly Tâm vẫn lái xe chầm chậm, tuy nhanh hơn người chạy bộ nhưng chắc chắn sẽ bị mấy chiếc xe đằng sau đuổi kịp. Anh ta vội vàng huých người bên cạnh: “Cậu kéo cô ấy ra, để tớ lái cho”.

Người đàn ông tóc đen nhíu mày, liếc qua lưng Ly Tâm rồi: “Làm phiền cô, bây giờ chúng tôi cần cắt đuôi những người ở phía sau. Nếu cô không thể phóng nhanh, thì để chúng tôi lái xe. Cô yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc chúng tôi sẽ bồi thường cho cô”.

Ly Tâm nghe người này nói với cô bằng tiếng Trung, liền nhếch mép lạnh nhạt nói: “Tôi không thích người khác lái xe của tôi”.

“Shit, vậy mời cô lái xe nhanh lên”. Người đàn ông mắt xanh vừa cuống cuồng quan sát đằng sau vừa nói bằng tiếng Trung.

“Con đĩ kia, mau dừng xe lại cho ông, nghe thấy gì chưa?”.

“Đồ khốn khiếp, tao mà tóm được, mày sẽ chết trong tay tao. Dám cho chúng nó lên xe”.

Ly Tâm còn chưa kịp trả lời người mắt xanh, từ phía sau vọng đến tiếng chửi mắng của đám người đuổi theo. Gương mặt Ly Tâm bỗng sầm xuống, cô liếc qua gương chiếu hậu: “Bám chắc vào”. Ly Tâm nhấn ga, chiếc xe màu Bordeaux phi như bay trên con đường dọc bờ biển.

“Phía trước có khúc cua, đổi làn đường, cô hãy chú ý”. Nghe thuật ngữ đua xe chuyên nghiệp phát ra từ miệng người mắt xanh, Ly Tâm bất giác mỉm cười.

“Mẹ nó chứ, để tao xem chúng mày có thể chạy đi đâu”, kẻ đuổi theo tỏ thái độ hết sức hung hăng. Kỹ thuật lái xe và tốc độ của bọn chúng cũng không tồi.

Thấy vậy, Ly Tâm nở nụ cười hưng phấn. Cô vẫn tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ.

“Cô điên rồi sao, mau giảm tốc độ đi. Có phải cô muốn rơi xuống biển làm mồi cho cá không hả? Mau giảm tốc độ!”. Người đàn ông mắt xanh hoảng hốt khi thấy Ly Tâm không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc sau lời nhắc nhở của anh ta. Anh ta vừa lau vết máu trên trán vừa hét lớn.

Ly Tâm quan sát tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, cô quát: “Im miệng”. Người đàn ông tóc đen nãy giờ không lên tiếng, anh ta kéo áo người đàn ông mắt xanh, lắc đầu. Tuy nhiên, khi nhìn thấy biển lớn ở phía trước, mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.

Ly Tâm thấy dốc cua dốc càng lúc càng gần, mấy chiếc xe phía sau thấy cô tăng tốc liền nổi điên tăng tốc theo. Quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, Ly Tâm bất giác nở nụ cười lạnh lùng.

Gạt cần số, rồ ga, đánh vô lăng, phanh gấp, chiếc xe Ferrari gần như sắp lao ra khỏi đường quay một trăm tám mươi độ đổi chiều trong chốc lát. Bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra tiếng rít két két, chiếc xe phóng vào một làn đường ngược chiều khác.

Cùng lúc đó, một loạt tiếng va chạm vang lên. Bất ngờ trước hành động đổi làn của Ly Tâm, chiếc xe đi đầu do dự phanh gấp để đổi làn, khiến những chiếc xe đang phóng với tốc độ rất cao ở đằng sau không phanh kịp đâm mạnh vào đuôi xe phía trước. Mấy chiếc xe đua đắt tiền thế là đi tong. May mà bọn chúng đều là dân chuyên nghiệp nên mới giảm được thiệt hại xuống mức thấp nhất trong thời gian ngắn nhất.

“Ha ha ha… Chúc chúng mày gặp may mắn”. Nhìn đám người thảm hại nhảy ra từ những chiếc xe bị hỏng, người đàn ông mắt xanh vừa cất tiếng cười ha hả vừa giơ ngón giữa về phía bọn chúng.

Ly Tâm lại giảm tốc độ lái xe đi thong thả, một tay cô cầm vô lăng, một tay vắt lên cửa xe.Chúng phải trả giá vì dám chửi mắng cô. Coi như đây là bài học dành cho kẻ không tôn trọng người khác.

“Giỏi thật, giỏi thật đấy, không ngờ kỹ thuật của cô cừ như vậy, gần bằng tôi rồi. À đúng rồi, tên tiếng Trung của tôi là Tiêu Vân, còn cậu ấy là Ngô Sâm”. Người đàn ông mắt xanh tức Tiêu Vân lúc này nhảy lên phía trước, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Ly Tâm, nhìn cô bằng ánh mắt đầy phấn khích như thể vụ ẩu đả vừa rồi hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta.

Ly Tâm nhếch môi lạnh nhạt: “Xuống xe”. Nói xong cô đạp phanh dừng xe lại. Cô còn phải đi mua xì dầu nữa.

Tiêu Vân trợn mắt nhìn Ly Tâm. Ở đây là bờ biển không một bóng người. Nếu phải đi bộ về thành phố một ngày cũng không tới nơi? Cô nàng này dứt khoát thật đấy, không ngờ định vứt luôn hai người ở nơi này. Cô nàng không thấy anh và Ngô Sâm đang bị thương sao?

Tiêu Vân vừa định lên tiếng, Ngô Sâm ngồi sau liền kéo anh ta xuống xe. Ngô Sâm đặt một tấm danh thiếp vào xe Ly Tâm: “Cám ơn cô, đây là số điện thoại của tôi. Sau này nếu cô cần giúp đỡ thì cứ mở miệng. Việc chúng tôi có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Ly Tâm ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của hai người đàn ông, bất giác bĩu môi, anh chàng tóc đen nói lắm vậy mà vẫn chẳng đúng trọng tâm, Ly Tâm liền giơ tay: “Trả tiền cho tôi, một ngàn”.

Ngô Sâm và Tiêu Vân sầm mặt. Không ngờ cô gái lái chiếc xe cao cấp lại đòi họ tiền quá giang. Hơn nữa, một lời hứa của bọn họ lẽ nào không đáng giá một ngàn. Tiêu Vân lầm lỳ rút ví tiền, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Ly Tâm.

Ly Tâm giơ tay rút tờ một ngàn, rồi trả lại tấm danh thiếp. Cô không nói một lời, rồ ga phóng đi mất, để mặc hai người đàn ông máu me be bét nhìn đứng hóng gió biển.

“Ôi, đói bụng quá”, Ly Tâm nhăn mặt xách túi đi vào nhà. Đói chết đi được, cô gần như phải đi nửa thành phố San Francisco mới mua được chai xì dầu.

Vừa vào nhà, nhìn những người ngồi ở phòng khách, Ly Tâm không khỏi cảm thán thế giới này quả là nhỏ bé. Ngoài anh chàng Tuấn Kỷ, trong phòng khách xuất hiện thêm hai người đàn ông băng bó đầy đầu, chính là hai người cô gặp trên đường.

Thấy Ly Tâm về nhà, Tú Thủy liền đi ra đỡ túi đồ trên tay Ly Tâm: “Sao em về muộn thế? Bây giờ mấy giờ rồi? Bữa trưa qua từ lâu rồi”.

Ly Tâm mệt mỏi trả lời: “Chị có biết xì dầu khó mua lắm không?”.

Tú Thủy hơi sững người: “Chị quên không nói cho em biết ở đâu có bán”.

Ly Tâm hết nói nổi. Nếu không phải Tú Thủy nấu ăn rất ngon, cô sẽ dọn ra khỏi nhà ngay. Tuy nhiên, dạ dày của Ly Tâm không có sức đề kháng với mấy thứ gọi là mỹ vị. Ai bảo đường đi vào trái tim người đàn ông thông qua dạ dày, câu nói này cũng có tác dụng tương tự với phụ nữ.

“Hi! Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi”. Tiêu Vân nằm trên ghế sofa vừa ăn hoa quả vừa huýt sáo tươi cười với Ly Tâm.