Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang

romnace_book_art_painting_of_hasome_man_b800-1-1

✣ Chương 24: Nguy hiểm ✣

 

Ba từ đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng khiến mấy đại ca Đông Nam Á tái mét mặt. Trong giây lát, tất cả đều trở nên hoảng hốt, mấy người trẻ tuổi bỏ chạy thục mạng về phía trước, không cần biết thế nào là phong độ và khí thế, làm gì còn chút hình tượng đại ca xã hội đen nào. Chỉ có hai người lớn tuổi nhất đưa mắt nhìn nhau rồi bám theo sau Tề Mặc. Tề gia là bá chủ tất có khả năng và thủ đoạn ứng phó.

“Chúng ta không mở được cửa, làm thế nào bây giờ?”. Đám đại ca và thuộc hạ chạy trước càng trở nên hoảng loạn khi không mở được cửa.

“Phá khóa”. Hoàng Ưng không biết rút ở đâu ra khẩu súng nhằm vào ổ khóa định bắn.

Đám đại ca Đông Nam Á thoáng kinh ngạc khi thấy Hoàng Ưng có súng trong khi họ đã rà soát kỹ lưỡng không cho bất cứ ai mang vũ khí vào phòng hội nghị. Họ lập tức hét lớn: “Không được. Đây là khóa đặc biệt, nếu anh phá hỏng khóa, cửa sẽ càng đóng chặt”.

Ban đầu, do tính chất quan trọng của cuộc hội đàm, bọn họ mới chọn khách sạn nội bộ này. Không ngờ bây giờ họ lại bị chính thứ công nghệ cao của khách sạn trói chặt chân tay. Để đảm bảo không ai giở trò, họ còn cắt đứt mọi thông tin liên lạc nên hiện tại họ không thể thông báo tình hình với người ở bên ngoài. Đúng là thất sách.

“Tránh ra”. Tề Mặc đảo mắt một vòng rồi cất giọng đanh thép. Tất cả những người đứng đằng trước tránh sang hai bên theo phản xạ.

Tề Mặc giơ tay đẩy Ly Tâm về phía trước. Ly Tâm không nói một lời, bước lên dùng một cái kẹp mở khóa. Một tiếng kịch vang lên, khóa cửa mở tung. Đám đại ca Đông Nam Á nhường bước, để Tề Mặc đưa Ly Tâm đi trước rồi mới tràn lên như ong vỡ tổ.

Tích tắc, tích tắc, thời gian trôi qua rất nhanh. Ly Tâm là người rất nhạy cảm với thời gian. Mỗi lần đi ăn trộm, cô đều khá ung dung trong khoảng thời gian cực ngắn. Nhưng cô chưa bao giờ đối mặt với giây phút sinh tử như ngày hôm nay. Ăn trộm bị bắt con có khả năng thoát thân, chứ không kịp rời khỏi nơi này, cô chỉ còn nước xuống địa ngục báo danh. Sớm biết như vậy, cô đã không quay lại thông báo cho Tề Mặc, món nợ này kiếp sau cô trả chắc cũng được.

Tay Ly Tâm ướt đẫm mồ hôi. Cứ nghĩa đến một giây một phút đang trôi qua, bàn tay cô bất giác run lẩy bẩy, không tài nào mở nổi ổ khóa cuối cùng.

“Bình tĩnh”. Một giọng nói bá đạo vang lên, đồng thời một đôi bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Ly Tâm. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc. Thần sắc của hắn không hề sợ hãi hay hốt hoảng. Đôi mắt hắn lộ vẻ băng giá và chết chóc, nhưng lại khiến Ly Tâm cảm thấy yên lòng.

Tách, tiếng mở khóa vang lên trong không khí yên tĩnh nghe thật rõ ràng và vui tai. Tất cả mọi người lập tức điên cuồng chạy ào ra khỏi khách sạn. Ly Tâm bị chen lấn xô đẩy. Vẻ mặt Tề Mặc đầy sát khí, hắn bế ngang người Ly Tâm rồi cùng Hồng Ưng và Hoàng Ưng lao ra ngoài.

Đúng mười phút, khi mọi người vừa ra khỏi khách sạn, tiếng nổ ầm ầm vọng ra ngoài. Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng làm tan chảy toàn bộ đồ trang trí trước cửa. Khói bụi, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung, tiếng kêu gào làm hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ly Tâm chỉ cảm thấy tiếng nổ lớn đến mức đinh tai nhức óc. Cô sợ hãi nép mình trong lòng Tề Mặc, vùi đầu vào bộ ngực rắn chắc như thép của hắn.

“Xuất phát”. Người của Tề Gia lập tức xông lên đón Tề Mặc khi hắn vừa ra ngoài. Tề Mặc bế Ly Tâm ngồi lên xe của Tề gia, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Còn Hồng Ưng và Hoàng Ưng không cần đợi Tề Mặc dặn dò, ở lại hiện trường giải quyết hậu sự. Từ trước đến nay, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Tề gia.

Phải một lúc sau, Ly Tâm mới định thần trở lại, cô vẫn vùi đầu trong lòng Tề Mặc. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Ly Tâm thấy vô cùng kích thích. Đúng là quá nguy hiểm, suýt nữa thì mất mạng. Cô thầm mong những vụ đau tim như thế này càng ít xảy ra trong tương lai càng tốt. Cô mới là đầv tớ hai ngày đã hai lần suýt chết. Cứ tiếp tục sống như vậy, chắc chắn cô sẽ giảm thọ mười năm.

“Này… hôm nay tôi có được tính là lập công không?”. Ngước nhìn gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của Tề Mặc, Ly Tâm miễn cưỡng mỉm cười với hắn.

Tề Mặc cúi xuống nhìn người phụ nữ trong lòng. Vài phút trước, cô vẫn còn vô cùng hoảng sợ, bây giờ đã hoạt bát linh lợi. Hắn cất giọng trầm trầm: “Cô muốn gì?”.

Ly Tâm cười nói: “Tôi chỉ ăn trộm của anh một miếng ngọc bội nho nhỏ, ơn cứu mạng lần này chắc trả đủ rồi chứ? Anh có thể coi chúng ta kể từ bây giờ không ai nợ ai không? Từ nay trở đi, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi”.

Đối diện với gương mặt tươi cười rạng rỡ của Ly Tâm, một lúc sau Tề Mặc vô cảm đáp: “Cứu chủ nhân là bổn phận của đầy tớ”.

“Bổn phận? Anh nói đùa gì thế?”. Nghe câu nói của Tề Mặc, Ly tức tối trợn mắt nhìn hắn.

Tề Mặc chăm chú nhìn Ly Tâm đang trừng mắt với mình. Từ ngày lên làm gia chủ Tề gia, không ai dám nhìn hắn với ánh mắt đó. Người phụ nữ này có chút cá tính. Hắn lạnh lùng nói: “Tôi không tính sổ vụ cô rời khỏi vị trí. Tốt nhất cố nên an phận cho tôi”.

Ly Tâm chửi thầm trong lòng. Đây chẳng phải cô chưa đánh đã tự khai hay sao? Nếu không có ý định bỏ đi, cô sẽ không đến chỗ cửa sổ và không phát hiện ra thuốc nổ. Mẹ kiếp, tên Tề Mặc này không phải là người dễ qua mặt. Sớm biết vậy cô sẽ không cứu hắn, cho hắn đi đời. Suýt nữa cô cũng bị vạ lây. Nếu xảy ra tình huống tương tự, trời có sụp cô cũng mặc kệ hắn.

“Có bản lĩnh thì cô cứ đi. Nhưng tốt nhất đừng để tôi bắt được. Bằng không, cô sẽ hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này”. Tề Mặc nhìn gương mặt đổi sắc liên tục của Ly Tâm. Cô dám đánh bài chuồn, hắn sẽ bắt cô phải trả giá. Chỉ đáng tiếc là lần này cô không bỏ đi một mình.

Ly Tâm trừng mắt nhìn Tề Mặc, nhìn gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào của hắn, tự dưng cô cảm thấy những lời hắn nói là thật Lúc đó, rõ ràng hắn nhìn thấy cô bỏ đi nhưng không hề tỏ thái độ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy đáng sợ. Hắn biết cô phạm lỗi nhưng mặc kệ. Đợi đến khi cô bước ra ngoài một bước, hắn sẽ lập tức xé xác cô. Bởi vì cô đã phạm điều cấm kỵ của hắn, để hắn có lý do ra tay.

Ly Tâm bất giác nghiến răng, tên Tề Mặc này đúng là ác quỷ, thật đáng sợ. Cô còn tưởng hắn không phải là người ác độc như thiên hạ đồn. Trên thực tế, hắn còn tàn nhẫn hơn. Hắn không phải nể tình tha mạng cho cô, mà muốn thấy người đắc tội hắn có kết cục thảm hại. Đúng là thâm hiểm, thâm hiểm vô cùng.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ly Tâm không thèm để ý đến Tề Mặc, cô nằm gọn trong lòng hắn nhắm mắt ngủ. Cô cần nghỉ ngơi tình dưỡng, sau đó tìm một đòn chí mạng với hắn, một đòn có thể loại trừ hậu hoạ vĩnh viễn. Sống trong Tổ chức ăn trộm mười mấy năm cô còn có thể nhẫn nhịn, cô không tin không thể thoát khỏi bàn tay Tề Mặc.

Tề Mặc nhìn người phụ nữ trong lòng vừa mới nghiến răng nghiến lợi tức tối giờ đã nhắm mắt ngủ ngon lành, hắn bất giác nhướn mày. Không tồi, cô nàng khá thông minh. Hắn thích người thông minh, bởi vì chỉ người thông minh mới có tư cách ở bên cạnh làm đầy tớ của hắn.