Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang

✣ Chương 15: Sòng bạc ✣

Las Vegas, thành phố ứng dụng nổi tiếng toàn cầu, lúc này, đại sảnh trò chơi rực rỡ ánh đèn, người ra vào nườm nượp, đủ loại màu da. Đau khổ, xúc động, vui sướng, điên cuồng, đủ loại cảm xúc tô điểm cho thành khố không ngủ này.

Ly Tâm đang đứng trước bàn Roulette của Nga, chăm chú nhìn quả bóng nhỏ dừng ở ô bên cạnh ô mình đạt cược. Cô tức đến mức đầu bốc khói, đạp cái máy một cái. Cô đã chơi trò này suốt một ngày, nhưng không thắng nổi một lần. Ban đầu, Ly Tâm càng thua càng hăng, cô nghiến răng không tin bản thân không thể thắng lấy một lần. Đến giờ phút này, một triệu đô la chip[1] trong tay cô chỉ còn lại năm mươi ngàn, đúng là khóc không ra nước mắt.

[1] Casono chips (còn gọi là trò chơi tokens, chips, or cheques trong Tiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong cái sòng bài, thường được sử dụng để chơi trò chơi may rủi như poler, blackjack, roulette,… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh

“Em không thể đổi trò khác sao? Chơi lâu như vậy không thấy mệt sao?”. Một giọng nói vui vẻ từ phía sau vọng đến.

Ly Tâm nghiến răng: “Tôi quyết liều mạng với nó”. Vừa nói, cô vừa chuẩn bị đặt toàn bộ số chip trong tay xuống bàn.

Đúng lúc đó, một bàn tay từ phía sau thò lên giật đống chip trong tay Ly Tâm. Ly Tâm lập tức quay đầu lại. Người đang nở nụ cười rạng rỡ cuốn hút, bộ dạng lưu manh đáng ghét tay cầm đống chip của cô chính là Tuấn Kỷ, anh chàng cô mới từ biệt hai ngày trước.

Thấy Ly Tâm nhướn mày nhìn mình, Tuấn Kỷ vẫn giữ bộ mặt tươi cười: “Vậy em định ‘giết’ nó hay tháo tung nó ra?”.

Tuấn Kỷ hôm nay mặc bộ đồ đơn giản, quần jeans và áo phông trắng, trông rất trẻ trung và thoải mái. Ly Tâm bất giác bật cười gật đầu với anh ta: “Tôi có thể suy nghĩ”.

Tuấn Kỷ nghe xong liền phá ra cười, kéo tay Ly Tâm đi về phía trước: “Đừng. Ở đây tổn thất một chiếc máy thì không sao. Nhưng tôi không muốn qua ngày hôm nay không được gặp em nữa. Đi thôi, chúng ta đổi trò khác”.

Ly Tâm liếc vẻ nhiệt tình của Tuấn Kỷ, môi cô cong lên cười cười, để mặc anh ta kéo đi: “Tôi không tin đây là cuộc gặp ngẫu nhiên”.

Tuấn Kỷ quay đầu lại làm ra vẻ thất vọng: “Lẽ nào em không thể giả bộ coi đây là cuộc gặp gỡ tình cờ sao? Chúng ta gặp nhau lãng mạn như vậy, em không thấy thú vị à? Hơn nữa, điều đó chứng tỏ chúng ta rất có duyên?”.

Ly Tâm nhìn anh ta khẽ cười: “Tôi không tin vào duyên phận”.

Tuấn Kỷ gật đầu cười nói: “Tôi cũng không tin. Vi vậy tôi sẽ cố gắng hết sức giành lấy”. Ngừng một lúc, anh dịu dàng nhìn Ly Tâm nói một cách kiên quyết: “Tôi tuyệt đối không từ bỏ em. Dù em có chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ đuổi theo”.

Ly Tâm cười nhạt: “Đuổi theo thì thế nào, chơi chán lại bỏ rơi ư?”.

Tuấn Kỷ sờ cằm, đăm chiêu suy nghĩ: “Vấn đề này chúng ta phải trải qua mới biết. Em thích trò nào?”.

Ly Tâm không còn gì để nói. Ai bảo anh chàng này là đồ trăng hoa chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Anh ta cũng có thể nói ra những lời lẽ đầy logic. Ly Tâm bất giác toát mồ hôi trán, xem ra cô đã quá coi thường anh ta. Anh chàng này quả nhiên là cao thủ tình trường, hơn nữa là cao thủ có gia thế hùng mạnh. Đến chuyện cô ở đây anh ta cũng biết.

Ly Tâm quyết định không phí lời với Tuấn Kỷ nữa. Có người chơi cùng cô, lại không thể đuổi anh ta đi, thôi thì mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, nghĩ thế Ly Tâm liền đi theo Tuấn Kỷ đến chỗ bàn tròn.

Hai ngày trước Ly Tâm không từ mà biệt là vì thứ nhất, cô phải đưa chiếc xe đua bảo bối về New York; Thứ hai, cô giúp Tề Gia chống lại Lam Bang. Lam Bang là gia tộc cô đắc tội không nổi, tin rằng đám Tuấn Kỷ cũng không thể chống lại họ. Nếu cô ở cùng họ sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Mặc dù Ly Tâm không coi đám Ngô Sâm và Tuấn Kỷ là bạn bè, nhưng họ luôn xem cô là bạn của họ. Do đó, cô không muốn gây phiền phức cho họ. Rời xa những người này là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Las Vegas là nơi Tề Gia bắt đầu sự nghiệp của mình. Đại bản doanh của Tề Gia cũng nằm ở đây nên không có kẻ nào dám động thủ. Vì vậy trước mắt, Las Vegas là nơi an toàn nhất. Lam Bang có ghê gớm đến mấy cũng chẳng dám giở trò ở đại bản doanh của Tề Gia. Cho nên “trốn” dưới đôi cánh của Tề Gia hai ngày không phải là việc gì khó khăn, tiện thể cô lại có cơ hội phát tài.

Bây giờ nhìn hai bàn tay trống không, Ly Tâm có cảm giác hơi mất thể diện. Trong ghề ăn trộm, cô là cao thủ của cao thủ. Về đánh bạc, cô chỉ là kẻ nghiệp dư của nghiệp dư. Chơi mỗi trò Roulette đã thua gần một triệu đô. Bắt gặp ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa châm biếm của những người bên cạnh, Ly Tâm bất giác đi nhanh theo Tuấn Kỷ. Vừa rồi cô còn chẳng bận tâm, bây giờ cô mới cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Em biết chơi trò gì nữa?”. Tuấn Kỷ đảo mắt một vòng xung quanh sòng bạc rồi quay lại hỏi Ly Tâm.

Ly Tâm bật cười: “Chơi một lúc sẽ biết ngay thôi mà”.

Tuấn Kỷ cười ha hả: “Hóa ra em chẳng biết chơi trò gì, thế mà dám đến đây giải khuây. Tôi thấy em nhiều tiền nhưng không có chỗ để tiêu đúng không?”.

Ly Tâm nheo mắt cười hì hì: “Lẽ nào không được?”.

“Được, tất nhiên là được. Đi thôi, tôi sẽ dạy em cách chơi”. Thấy ánh mắt Ly Tâm toát lên vẻ uy hiếp, Tuấn Kỷ liền khẽ cười kéo tay Ly Tâm đi về phía bàn đánh bạc.

“Đây là trò cược lớn nhỏ, em thích đặt bên nào thì đặt”. Tuấn Kỷ chọn trò chơi đơn giản nhất, vừa giới thiệu vừa kéo ghế cho Ly Tâm ngồi xuống.

Cược lớn nhỏ là trò rất đơn giản, năm điểm là lớn, nhỏ hơn năm điểm là nhỏ. Ly Tâm vừa liếc mắt liền sáng lên, cô biết chơi. Cô lấy hết đống chip từ tay Tuấn Kỷ vứt lên bàn: “Năm mươi ngàn, mua lớn”.

Người nhân viên chuẩn bị mở xúc xắc tròn mắt nhìn Ly Tâm. Mấy khách chơi bạc ngồi bên cạnh cũng quay sang nhìn cô. Ly Tâm bất giác chau mày. Sao thế, lẽ nào cô đặt nhầm cửa?

Tuấn Kỷ đứng bên cạnh lắc đầu gượng cười. Bàn ứng dụng ở khu phía ngoài này đều chơi với số tiền nhỏ, Ly Tâm vừa ra tay đã đặt năm mươi ngàn đô la. Chỉ sợ cả đống chip trên bàn cũng không nhiều bằng từng đó. Xong rồi, cô ấy đã trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai đặt lớn như vậy sao? Mau mở đi”. Tuấn Kỷ thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Ly Tâm, cất giọng lạnh lùng.

Nghe Tuấn Kỷ nói vậy, Ly Tâm nhướn mày. Thế này mà gọi là đặt nhiều ư, cô đã đặt ít rồi đấy, một lần chỉ chơi thế, nếu không một triệu đô la đã hết từ đời nào rồi.

“Thua rồi”. Ly Tâm mở to mắt nhìn con xúc xắc chỉ số nhỏ. Năm mươi ngàn đô bị nướng sạch trong nháy mắt nhưng Ly Tâm không hề đổi sắc mặt, nhún vai với Tuấn Kỷ, cô hết chip rồi, muốn chơi tiếp phải đi đổi.

Tuấn Kỷ không bận tâm tới ánh mắt đói khát và vẻ hưng phấn của những người vừa thắng cuộc hướng về phía Ly Tâm, anh ta kéo cô ra ngoài. Biết rõ Ly Tâm có nhiều tiền và vung tiền không cần suy nghĩ, anh ta lại lôi cô đến bàn chơi giá trị nhỏ này, khiến cô thành mục tiêu chú ý, đây là sai lầm trong phán đoán của anh ta.