Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang

✣ Chương 11: Xảy ra chuyện ✣

 

Nghe không hiểu những chuyện này, Ly Tâm bất giác lắc đầu không buồn nghe tiếp nữa. Hết trò hay để xem, Ly Tâm quay người lái xe đi mất, bỏ mặc Tú Thủy vẫn đang đứng nói chuyện với Ngô Sâm. Mặc kệ ai hắc đạo bạch đạo, bây giờ về ngủ bù mới là quan trọng nhất.

Hai ngày sau, Ly Tâm ngồi trên một chiếc máy bay riêng, mặt tối sầm trừng mắt nhìn Tuấn Kỷ đang nở nụ cười nho nhã với cô. Tên này không biết bị đứt dây thần kinh nào, suốt hai ngày qua luôn bám chặt lấy cô, đuổi cũng không đi. Khi cô lạnh nhạt không để ý đến anh ta, anh ta sẽ tự độc thoại. Lúc cô ngủ, anh ta một mình ngồi xem tivi. Trong bữa ăn, anh ta gắp thức ăn cho cô. Đi dạo phố, anh ta đi cùng cô. Cả ngày anh ta theo đuôi Ly Tâm, vậy mà cô không thể tìm được lý do nổi cáu. Điều này khiến cô bực bội vô cùng.

Trong tình cảnh đó, Tú Thủy lại dùng các món ăn ngon dụ dỗ cô. Kết quả, bây giờ Ly Tâm ngồi trên máy bay đi Washington một cách bất đắc dĩ.

“Ly Tâm, đừng đi nhầm đường đấy, đi bên này”. Thấy Ly Tâm định đi theo Tú Thủy, Tuấn Kỷ vội kéo tay Ly Tâm đi cùng anh ta.

Ly Tâm nhướn mày liếc Tuấn Kỷ, anh ta vẫn tươi cười, cô nhìn anh ta chằm chằm. Tuấn Kỷ trăng hoa bao nhiêu năm, thấy vậy liền buông tay Ly Tâm một cách phong độ, hơi cúi người xin lỗi về hành động thất lễ của mình rồi mìm cười giải thích: “Bọn họ đi nhận xe đua của Tiêu Vân. Chúng ta cần chuẩn bị một số việc. Em đi theo tôi sẽ thoải mái và an toàn hơn”.

Trong hai ngày qua, Ly Tâm nghe Tuấn Kỷ kể sơ qua, Ngô Sâm xuất thân từ gia tộc hắc đạo, thuộc bang phái lớn ở San Francisco. Gia tộc của anh ta cũng có tên trong top đầu toàn nước Mỹ. Lần này Tiêu Vân đại diện Tề gia tham dự cuộc đua xe. Tề gia tuy thế lực lớn mạnh nhưng kẻ địch cũng không ít. Từ trước đến nay, những cuộc đua tranh đoạt ngôi Vua tốc độ kiểu này luôn quyết liệt và có ý nghĩa rất lớn, thu hút sự chú ý của toàn giới hắc đạo. Vì vậy Tiêu Vân đi cùng người trong giới hắc đạo như Ngô Sâm sẽ an toàn hơn.

Ly Tâm nghe xong liền lập tức đi theo Tuấn Kỷ. Đây không phải chuyện đùa, sinh mạng rất đáng quý. Cô không muốn đem tính mạng ra giỡn chơi. Cuộc sống tự do thoải mái của cô chỉ mới bắt đầu.

China Town, cứ nơi nào có người Trung Quốc sống đều bị Ly Tâm gọi là China Town. Sau khi đã giải quyết xong mọi việc, trời bắt đầu xâm xẩm tối. Bọn Tiêu Vân và Ngô Sâm vốn không định ra ngoài cho an toàn. Nhưng khi nghe Ly Tâm nói sẽ đi dạo phố một mình, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo cô.

“Ngon quá”, Ly Tâm vừa ăn sủi cảo nhà hàng đưa lên vừa cười tít mắt.

Tuấn Kỷ gắp miếng sủi cảo chấm gia vị bỏ vào bát Ly Tâm, khẽ cười: “Mũi em đúng là mũi chó. Từ xa như vậy đã ngửi thấy mùi thức ăn ở đây, phục em thật đấy”.

Cả bọn tìm đến China Town, ở đây có đủ thứ mang phong vị Trung Quốc, khiến Ly Tâm vui đến mức không ngậm miệng lại được. Thấy bộ dạng hưng phấn của Ly Tâm, Tuấn Kỷ liền vừa đi vừa giải thích cho cô nghe. Người sinh ra ở Mỹ như Tuấn Kỷ có vẻ còn hiểu biết về Trung Quốc hơn người sinh ra ở Trung Quốc như Ly Tâm.

Tiêu Vân ăn hai miếng sủi cảo đã buông đũa: “Không ngon”.

Ly Tâm lườm Tiêu Vân. Đồ Tây lai, không biết ăn thì đừng có động đũa.

Tú Thủy bật cười nói với Tiêu Vân: “Không ngon cũng đừng nói ra, cẩn thận Ly Tâm trở mặt với anh đó”.

Tiêu Vân chưa chứng kiến cảnh Ly Tâm trở mặt vì miếng ăn bao giờ, nhưng Tuấn Kỷ đã từng chứng kiến. Anh ta đập vào người Tiêu Vân một cái: “Câm miệng, ở đây người mang dòng máu phương Đông chiếm đa số”.

Tiêu Vân lộ vẻ mặt bị chèn ép, lẩm bẩm: “Tôi không chọc vào tổ kiến lửa được, nhưng tôi trốn được”, khiến mọi người cười ồ.

Ngô Sâm cũng cười cười: “Đừng bắt nạt cậu ấy nữa. Món ăn ở đây quả thực không thể so sánh với tay nghề của Tú Thủy”. Tú Thủy và Tuấn Kỷ mỉm cười không lên tiếng. Khẩu vị của cô nàng Ly Tâm đúng là có vấn đề. Món sủi cảo ở đây tuy tương đối chuẩn nhưng nếu so với Tú Thủy quả thực còn kém xa. Vậy mà Ly Tâm vẫn ăn ngon lành, không biết cô nàng kén ăn kiểu gì.

Sở dĩ Ly Tâm thích món ăn ở đây là vì nó đậm đà hương vị quê hương, cũng đúng điệu như các món Tú Thủy nấu. Thật ra cô không kén ăn chỉ là vì mê mẩn mùi vị đặc biệt này, đó là hương vị quê nhà.

Sau khi ăn uống no nê, năm người cười nói vui vẻ đi ra ngoài. Ngô Sâm và Tiêu Vân đi đầu, vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên vang lên tiếng súng. Ly Tâm hơi giật mình, theo phản xạ tránh sang bên cạnh. Tuấn Kỷ còn phản ứng nhanh hơn. Ly Tâm chỉ cảm thấy người cô lắc một cái, đã bị anh ta đè sau cánh cửa.

Hai người vừa sụp xuống, lại một tràng súng nổ vang lên, tiếng la hét thất thanh. Ly Tâm bất giác chau mày, muốn nhoài ra xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu”. Tuấn Kỷ nói khẽ bên tai Ly Tâm, càng ôm chặt cô vào lòng, đến mức cô không thể động đậy. Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cô, Ly Tâm nghiến răng: “Anh bỏ tôi ra, tôi không sao, để tôi xem nào”.

Tuấn Kỷ kinh ngạc khi thấy giọng nói của Ly Tâm không hề run rẩy, không hề hoảng sợ. Anh ta bất giác cúi xuống quan sát người phụ nữ trong lòng, chỉ thấy đôi mắt cô hoàn toàn bình tĩnh, mang chút hiếu kỳ.

Tuấn Kỷ vừa buông lỏng Ly Tâm, cô lập tức thò đầu ra nhìn qua khe. Người đi đường vừa ngồi sụp xuống, hoặc nằm bò ra đường vừa la hét. Trên đường có hai tốp người một trước một sau lái xe lao nhanh trên đường, kèm theo đó là tiếng đọ súng ác liệt, rõ ràng là có hai nhóm người đang bắn nhau. Ly Tâm sa sầm mặt, đúng là xui xẻo, tự dưng lại gặp phải chuyện này.

Sự việc chỉ xảy ra trong chốc lát. Hai nhóm người thoắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Ly Tâm vỗ vai Tuấn Kỷ, hai người đứng dậy. Ở bên kia, Ngô Sâm bảo vệ Tú Thủy đứng nép sau một cánh cửa, còn Tiêu Vân trốn ở chỗ khác.

“Đúng là đen đủi thật”. Tuấn Kỷ chau mày nhìn Ngô Sâm và Tú Thủy.

Ngô Sâm vừa an ủi Tú Thủy đang sợ hết hồn vừa liếc Tiêu Vân vừa từ từ đứng dậy: “Cậu có sao không?”. Nghe tiếng súng nổ, anh ta lập tức đẩy Tiêu Vân sang một bên, nhưng anh ta vẫn cần xác định xem Tiêu Vân có bị thương hay không.

Tiêu Vân nhăn mặt bước tới, tay sờ chân phải: “Bị đạn sượt qua rồi”.

Tuấn Kỷ và Ngô Sâm liền sa sầm mặt, vội vàng chạy đến xem xét vết thương của Tiêu Vân. Viên đạn sượt qua bắp chân Tiêu Vân, không vào xương nhưng máu tuôn xối xả. Tuy vết thương không nặng nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến cuộc đua xe ngày mai.

“Tại sao các anh tự tiện đi ra ngoài mà không nghe lời dặn của chúng tôi?”. Người đàn ông tóc vàng của Tề gia từng lộ diện hai ngày trước đột ngột xuất hiện trước mặt họ, nhìn họ bằng ánh mắt tức giận. Không biết là do Tề gia có thế lực lớn hay luôn cho người bảo vệ họ mà anh ta đến nhanh vậy.