Bà xã đừng chạy – Chương 25 – 26- 27

Chương 25:

ba-xa-dung-chay-25

Chín giờ sáng từ nhà họ Tân xuất phát, năm người trong xe đều im lặng, thẳng đến hai giờ chiều, rốt cuộc Trâu Thần không chịu nổi, khó chịu kéo kéo cổ áo của mình, khủy tay huých huých Tân Đồng vô hồn đang ngồi cạnh “Anh hết nước rồi, cho anh một chai nước.”

Tân Đồng lười quay đầu lại, duỗi tay ra phía sau “Cho mình hai chai nước khoáng!”

“Đưa rồi, tiểu Đồng bạn còn muốn gì nữa? Mình có thịt bò khô, khoai sấy….” Người đưa nước lên tiếng, Tân Đồng mới biết người ngồi sau mình là Thiệu Ngôn, sau đó theo thứ tự là Trì Phỉ, Ngô Nhạc, trừ Thiệu Ngôn còn có phản ứng, hai người còn lại đã dựa vào nhau ngủ say, thậm chí khóe miệng Trì Phỉ còn có chất lỏng chứng tỏ chủ nhân ngủ rất say.

“Cho mình khoai sấy đi, vẫn là bạn chu đáo, cả đoạn đường này rất nhàm chán.” Tân Đồng nhận hai chai nước rồi mở từng chau, hơn nữa đưa cho Trâu Thần một chai.

Trâu Thần nhận chai nước, hai mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được dùng kính chiếu hậu nhìn người nào đó ở phía sau ân cần quan tâm Tân Đồng.

“Khoai sấy này ăn rất ngon.” Tân Đồng nếm thử khoai sấy Thiệu Ngôn đưa, rốt cuộc cảm thấy tìm được vị giác, rột roạt rột roạt ăn rất vui.

“Thịt bò khô cũng ngon lắm, là do cậu mình đưa từ Nội Mông về, đặc biệt có tước nhỏ, còn có thịt bò cay, từ Hồ Nam mang về, không giống như thịt bò khô cay như chỗ chúng ta làm, cay còn có mùi thơm, mình biết bạn thích ăn, cố ý để lại cho bạn mấy gói.” Nói xong lại ân cần lấy từ trong túi xách ra mấy gói đưa cho cô.

Người nào đó thấy ăn liền hưng phấn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên linh động, hoàn toàn không còn bộ dáng miễn cưỡng như lúc nãy, cả người đều quay ra sau, nếm thử cái này một chút lại thử cái kia một chút, trên mặt nở nụ cười càng ngày càng sung sướng, đây mới là nhân sinh.

“Còn có cái này, buổi trưa bạn cũng không ăn gì, uống cái này đi……”

“Có ăn sao?” Trì Phỉ mơ màng tỉnh dậy, dùng sức ngửi, liền nhào tới cùng Tân Đồng chia đồ ăn.

“Mũi cậu thính vậy, đang ngủ cũng có thể ngửi được mùi.” Tân Đồng bị đôi mắt mông lung cùng bộ dáng ngái ngủ chọc cười “Hóa ra Thiệu Ngôn giấu một đống đồ ăn ngon, bọn mình chuẩn bị ăn sạch cậu!”

“Nhân Thiệu Ngôn không thể đâu!” Trì Phỉ đoạt một gói đồ ăn rồi nói.

Nhìn thấy Tân Đồng bị mấy gói đồ ăn mua được bộ dáng trở nên ngốc nghếch, rốt cuộc Trâu Thần không bình tĩnh “Khụ, Trì Phỉ, gọi Ngô Nhạc dậy, anh mệt rồi muốn cậu ta thay thế.” Nói xong liền đem xe dừng ở ven đường, cũng không quan tâm xe ông Trâu ở phía trước có chú ý đến bọn họ hay không.

“A?” Ngô Nhạc bị Trì Phỉ gọi dậy, vẻ mặt ngơ ngác.

“Lại đây lái xe!” Trâu Thần duỗi chân dài xuống xe, đi sang phía Tân Đồng ngồi mở cửa xe “Xuống dưới đi bộ một chút, hoạt động.”

“A.” Lúc này Tân Đồng cực kỳ nghe lời, nắm tay anh xuống xe.

“Đều xuống dưới đi, hoạt động một chút, còn phải đi mấy tiếng nữa.”

Ngô Nhạc ngồi trên xe chớp chớp mắt, mù mờ nhìn Trâu Thần che chở cho Tân Đồng ở ngoài xe, trong lòng nhịn không được thầm thở dài, sao đột nhiên cậu ta lại tốt như vậy? Khẳng định là có mưu ma chước quỷ gì……

Hoạt động một vòng, nội vụ cũng đều đã giải quyết xong, lúc mọi người quay lại xe, phía sau đã có hai người ngồi, lúc này trong đó có một người đang ôm một người đã bắt đầu mê man.

Thiệu Ngôn đứng ở cửa xe, biểu tình trên mặt cứng ngắc, Trì Phỉ đứng bên cạnh đẩy “Cậu tới ghế bên cạnh tài xế ngồi đi, mình ngồi cùng Tân Đồng.”
“Hai người bọn họ……” Thiệu Ngôn đột nhiên cảm thấy không thể diễn tả hết những lời muốn nói.

“Không có gì, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã thành thói quen, cậu cũng đừng để ý.” Ngô Nhạc giải thích thay Trì Phỉ, cười nói “Lên xe đi, buổi tối mấy đứa ở Bắc Kinh một đêm, sáng ngày mai lên xe, anh đã mua vé, bốn năm giờ có thể đến thành phố A, bên kia cũng có người đón, hôm nay trước hết tập hợp cùng nhau.”

Hai người mới vừa tốt nghiệp còn có thể nói gì, dù sao cũng có Tân Đồng ở đây, những người này dù ao cũng không thể bán bọn họ.

Tám giờ tối, rốt cuộc cũng kết thúc cả một hành trình dài.

“Tới rồi?” Tân Đồng mơ mơ màng màng bị gọi dậy, vừa cảm giác ngủ rất thoải mái, cô nghĩ muốn vặn người, lại phát hiện ra hành động của mình bị hạn chế, vừa nhấc đầu liền chạm phải ánh mắt thâm thúy của Trâu Thần, quên mất cái miệng nhỏ nhắm đang há của mình, ngơ ngác nhìn.

“Ngủ thoải mái không?” Trâu Thần cười nâng tay xoa đi vật khả nghi gần miệng cô, lại cảm thấy bộ dáng ngây ngốc của cô lúc này đặc biệt đáng yêu, theo thói quen nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập của cô, một chút cũng không cảm thấy được hành vi của mình trong mắt ba người kia thân thiết thế nào.

“Anh ngồi đây khi nào?” Tân Đồng nhớ rõ lúc cô lên xe anh còn đứng cạnh xe, trước tiên cô tìm một vị trí thoải mái ngồi rồi ngủ gật, thế nhưng lại không có chút cảm giác nào khi bị người khác đẩy, nhưng lại bị người khác ôm ngủ một thời gian dài như vậy…..

“Sao vậy tiểu Đồng? Trâu Thần lại bắt nạt cháu à?” Ông nội Trâu từ chiếc xe phía trước đi tới, hòa ái nhìn thấy cô gái đang được ôm trong lòng.

“Không có, không có…..” Cô dám nói có sao? Chính mình bây giờ còn ở trong lòng người ta……

“Vậy là tốt rồi, ông nội về trước, cháu nói Trâu Thần đưa cháu cùng bạn học tới nhà nó ở, ngày mai cùng nhau về trường.” Ông nội Trâu sau khi phân phó liền quay đầu trừng mắt nhìn cháu trai mình “Tiếp đãi bạn học của tiểu Đồng cho tốt, nếu còn bày trò gì, xem ta xử lý cháu thế nào!Quay về bên kia chào mẹ cháu sau đó quay về trường học! Có nghe hay không?”

“Vâng.” Nói là nói vậy, phải àm thế nào còn phải nghe theo anh, lúc này Trâu Thần nở nụ cười không có ý gì tốt.

“Xú tiểu tử!” Ông nội Trâu thấy Trâu Thần vừa trả lời, vừa cười đến nỗi khuôn mặt xán lạn, ông liền biết cháu trai mình lại đang nghĩ gì đó, nhưng mà nhìn cháutrai như vậy cũng biết thằng bé sẽ không bắt nạt Tân Đồng, chỉ cần quan hệ của hai đứa tốt, ngoài ra những thứ khác không quan trọng. Mắng cháu trai mình xong, ông quay lại xe của mình, xe tiếp tục đi vào, sâu bên trong là khu quản lý quân sự.

“Hay là tôi cũng ở nhà cậu một đêm, sáng mai về?” Ngô Nhạc vuốt cằm, từ trong kính chiếu hậu đánh giá biểu cảm của Trâu Thần.

“Không có chỗ cho cậu!” Một câu nói liền đáp trả.

“Tôi không để bụng việc chen lấn, ba phòng ngủ, thế nào cũng có chỗ cho tôi ngủ.” Ngô Nhạc thập phần không cam lòng.

“Trì Phỉ một phòng, người kia một gian, cậu cảm thấy còn có phần của mình sao? Nhanh lái xe đi! Sáng mai chúng tôi còn vội!” Không kiên nhẫn thúc giục.

“Người nào kia là ai?” Ngô Nhạc tiếp tục hỏi, anh ta cảm thấy bạn thân hôm nay nghẹn cả ngày, tiểu tử nào đó không rõ tình hình buổi tối nhất định bị nhục “Mình nói với cậu rồi, mình đã nhận Thiệu Ngôn là em trai, cậu bắt nạt cậu ấy chính là bắt nạt mình! Mình đảm bảo không để yên cho cậu!”

“Sao lại nói nhiều như vậy? Chuyện tôi quay về cậu không nói với Mạnh Phỉ chứ?” Một tay khống chế cơ thể nhỏ bé đang giãy giụa trong lòng, cũng không thấy được Ngô Nhạc xấu hổ “Đừng nói với mình cậu đã sớm nói!” Hai mắt híp lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.

“Ha ha, ha ha, lúc cậu ngủ con bé gọi cho mình, nói là gọi điện thoại cho cậu thì tắt máy, mình thấy cũng không có gì, có khả năng tối qua cậu quên sạc điện thoại, hôm nay ở trên đường không tiện lắm……” Vì muốn lập công chuộc tội, anh ta vội vã tiếp tục làm tài xế miễn phí “Hơn nữa” Dừng một chút, lôi kéo sự chú ý của Trâu Thần lên người Tân Đồng “Mạnh Phỉ nói giáo quân đội quản lý rất nghiêm, mỗi ngày phải mặc quân phục không nói, mỗi sáng còn phải chạy thể dục, con bé chịu không nổi nên con bé buông tha.”

“Vậy thì tốt, tôi không muốn mỗi ngày đều thấy cô ta lởn vởn trước mặt, vạn nhất giáo viên phát hiện, ai cũng nói không rõ ràng, lại nói bây giờ cấm đặc quyền, tôi cũng không muốn ở sân bay đem bản thân hiến tặng làm giáo viên phản diện.” Tâm tình Trâu Thần triệt để thả lỏng, vốn dõ đang suy nghĩ xem sau này làm thế nào để Mạnh Phỉ nhận rõ hiện thực, không nghĩ tới chế độ quản lý nghiêm ngặt của quân đội liền giải quyết phiền toái của anh.

“Nhưng mà.” Ánh mắt Ngô Nhạc không dám nhìn vào kính chiếu hậu “Con bé nói cậu tiện đường cho con bé đi nhờ đến đại học T……” Giọng nói của anh ta càng ngày càng yếu.

“Đại học T?” Trâu Thần nhíu mày, theo bản năng nhìn Tân Đồng thật vất vả mới có thể kéo ở yên trong lòng.

“Anh Ngô, cô ấy cũng là sinh viên năm nhất trường đại học T sao?” Thiệu Ngôn đột nhiên nói chen vào.

“Đúng vậy, con bé cũng là sinh viên năm nhất trường đại học T, hai đứa học ngành gì? Hình như con bé thi ngành kinh tế quốc tế và thương mại.”

“Đáng tiếc, không giống em cùng tiểu Đồng, em học ngành kiến trúc, tiểu Đồng học ngành công nghiệp thiết kế, nhưng mà cũng tốt, ít nhất chúng ta cũng cùng trường, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Nói xong còn lén quay đầu nhìn Tân Đồng đang buồn bực ở phía sau “Cậu nói phải không tiểu Đồng?”

Tân Đồng không trả lời, trong đầu vội vàng tìm nhân vật tên “Mạnh Phỉ”, giống như chưa từng nghe tên này, lại ngoái đầu nhìn sắc mặt ngày càng tối tăm của Trâu Thần.

“Cô ấy thi đậu trường đại học T?”Giọng nói từ trong kẽ răng vang lên, mọi người nghe thấy không nhịn được liền rùng mình.

“Ừ, tôi cũng mới biết.” Ngô Nhạc không lạnh nhạt, nghe thấy giọng nói chỉ biết Trâu Thần cực kỳ tức giận “Tôi nghĩ chắc chỉ là trùng hợp, làm sao có thể biết tiểu Đồng thi vào trường nào chứ?”

“Có liên quan gì tới em sao?” Tân Đồng nghe thấy tên mình lại giật mình “Buông ra! Không thoải mái!” Không vừa ý đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc bên người “Trời rất nóng anh không nóng sao?”

“Bây giờ mới biết nóng, sao cả buổi trưa em ôm anh ngủ không nói? Em là đồ qua cầu rút ván!” Trâu Thần vừa bực mình vừa buồn cười nhéo cái mũi đáng yêu của Tân Đồng.

“Chú ý một chút!” Đẩy tay anh ra, gò má Tân Đồng ửng hồng, theo bản năng nhìn biểu cảm của Thiệu Ngôn qua kính chiếu hậu, tuy rằng đối với cậu ta không có tình cảm nhưng dù sao bên ngoài vẫn là vì cô, người ta mới liều sống liều chết thi vào trường đại học T, liền tính không cần cô phụ trách nhưng nói thế nào cũng từng học chung trường cấp ba, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau là không thể thiếu. Việc này còn phải để thời gian mới có thể nói rõ ràng.

“Làm gì vậy?” Trâu Thần nhìn theo tầm mắt của cô, trong lòng mất hứng.

“Hai người đừng ầm ĩ, đến rồi!” Ngô Nhạc vừa thấy tình thế không tốt vội vàng đánh gãy cuộc đối thoại không hài hòa “Thiệu Ngôn, Trì Phỉ, hay là hai người đến nhà anh ở một đêm?” Đối với cơn tức của Trâu công tử, anh ta sợ buổi tới Tân Đồng phải dập lửa đến tê tâm liệt phế, cho nên mới có lòng tốt muốn cho người không liên quan tránh đi cho đỡ phải xấu hổ.

“Không cần anh Ngô, bọn Trì Phỉ ở cùng bọn em là được.” Tân Đồng vội vàng đưa ra ý muốn của bản thân, tuy rằng lúc trước ở cùng người nào đó chung một phòng, nhưng hôm nay lại có chút sợ hãi, túm Trì Phỉ ở lại khả năng an toàn hơn một chút.

Ngô Nhạc bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa bọn họ lên sau đó bản thân đi trước, tối nay nếu phát sinh chuyện gì tuyệt đối không liên quan đến anh ta.

Vào nhà trọ của Trâu Thần, ba người đều có chút ngại ngùng, nhưng người nào đó lại không ngại, ném người nào đó lảo đảo đi tắm rửa sạch sẽ “Hai người nằm chung một giường thì hơi nhỏ, Trì Phỉ cùng Thiệu Ngôn hai người tự phân phòng đi, đêm này Đồng Đồng ngủ ở phòng ngủ chính, giường rất to, hai người có thể ngủ……”

Chương 26:

Tắt hết đèn, ngay cả ánh trăng sáng ngời cũng bị tấm rèm che kín chắn ngoài cửa sổ, căn phòng tối như mực không khí trong phòng im lặng, chỉ có một cuộc đối thoại rầu rĩ từ trên giường truyền đến.

“Tiểu Đồng, chúng ta đi ra ngoài đi, cái mền nóng quá.” Trì Phỉ với đôi mắt sáng nhìn về phía tối đen ở đối diện.

“Không được, cậu cũng không biết anh ấy điên thế nào, nếu lát nữa anh ấy vào tìm mình, cậu thay mình qua ngủ với anh ấy?” Tân Đồng cố gắng lui mình vào trong để giảm bớt sự tồn tại của chính mình.

“Được, chỉ cần anh Trâu đẹp trai đồng ý, mình không nói hai lời liền lên giường anh ấy!” Trì Phỉ giống như cho tới bây giờ cũng không biết thẹn thùng, nghĩ gì liền nói đó “Lại nói, anh ấy lớn như vậy làm sao có thể ngây thơ chứ? Mình tiếp xúc với anh ấy vài ngày cảm thấy anh ấy đối với ai cũng đều lạnh nhạt, lúc nãy có thể chỉ là tùy ý nói, cậu lại tưởng thật.” Nói xong cô chui ra khỏi chăn, cảm giác nóng trong nháy mắt bị điều hòa trong phòng thổi đi, nhịn không được hít sâu mấy hơi.

Trong chăn không có tiếng trả lời, nhưng mà ngày càng nóng hơn, Trì Phỉ biết người nào đó đã lộ móng vuốt ra ngoài. Ngay sau đó người nào đó trong chăn cũng chui ra, nhưng mà lại không dám lộ hết ra ngoài, chỉ lộ ra một chút, di chuyển giống như kẻ trộm, nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Trâu Thần từ trong phòng tắm đi ra tìm xung quanh cũng không thể tìm thấy bóng dáng, môi mỏng khẽ nhếch, nếu cô có thể ngoan ngoãn nghe lời anh một lần, anh liền có thể vui lòng, hung hăng dùng khăn tắm xoa xoa mái tóc còn ướt, cố ý dùng sức dậm chân trên sàn nhà bằng gỗ đi vào phòng dành cho khách, hai người trong phòng dành cho khách rõ ràng đều đã đi ngủ, chỉ có ngnj đèn trong phòng khách chiếu sáng một góc.

Ngừng động tác xoa đầu, đôi môi mỏng mê người của anh khẽ nhếch thành một góc, vốn dĩ còn đang cân nhắc Tân Đồng tránh ở một phòng khác, nhưng cửa phòng khép hờ ngay lập tức khiến cho anh cảm thấy tìm ra mục tiêu phương hướng của bản thân, cố ý đi tới cửa phòng đang đóng chặt kia, tìm con mèo con đang trốn anh?

Bước chân nặng nề bên ngoài cánh cửa đột nhiên biến mất, Trì Phỉ với vẻ mặt không cho là đúng đột nhiên trở nên căng thẳng đứng dậy, đi tới cạnh Tân Đồng “Cậu đoán xem Trâu Thần có thể nào bổ nhào vào giường Thiệu Ngôn hay không? Đó quả thật chính là thời khắc mà hủ nữ ở thế kỷ này hy vọng nhất” Nói xong còn hưng phấn “Mặc dù anh Trâu đẹp trai nhắm mắt không nói lời nào, trên mặt bảo trì biểu tình đơn thuần được cho là cực phẩm ngồi đó, nhưng mà Thiệu Ngôn gặp phải khí thế kia đoán chừng chỉ có thể đơn độc chịu đựng, a a a, tiểu Đồng, chúng ta có nên ghé sát tường nghe xem âm thanh kia thế nào không?”

Tân Đồng đột nhiên rất muốn dùng chăn nhét người bên cạnh vào ép chết……cái gì gọi là “Nhắm mắt không nói lời nào, trên mặt bảo trì biểu tình đơn thuần được cho là cực phẩm ngồi đó?” Nếu Trâu Thần ngoan như vậy một ngày, cảnh sắc tươi đẹp bảy tháng còn không phải tuyết rơi nhẹ nhàng nhiều như lông ngỗng ? Chính mình ở đây trốn tránh sóng gió, cô vẫn còn dám ở đó nghĩ về một màn cảnh xuân……Còn muốn đi nghe lến? Nhưng mà Thiệu Ngôn gặp phải sự tổng tiến công của Trâu Thần, hẳn là rất tàn ác……Đôi mắt cũng bắt đầu đầy sao……

Bốp!

Lúc hai người trên giường trong đầu toàn cảnh YY, căn phòng tối như mực đột nhiên bị ánh sáng từ bóng đèn thủy tinh chiếu sáng, hơn nữa loại này không có góc chết mà là 360 độ hoàn toàn chiếu xuống…..

Mái tóc ẩm ướt cùng lộn xộn trên đầu Trâu Thần rất gợi cảm, trên cổ lộ ra dấu vết của khăn lau, chiếc áo sơ mi màu trắng được mặc vội trên người, có chút hỗn độn, nhưng cũng có vài phần cuồng dã, chiếc quần thể thao màu xám ở bên hông, còn tùy ý đung đưa, anh dựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, mang theo một chút trêu ghẹo cùng ý cười miễn cưỡng hỏi “Em muốn anh ôm em về phòng sao?”

“Oa!” Trì Phỉ nhìn đến choáng váng, nhịn không được thét ra một tiếng kinh hãi.
Tân Đồng mếu máo, cô có thể có sự lựa chọn nào khác không? “Cảnh tượng trên đầu có một con dao” —— thiên cổ không thay đổi đạo lý, sao cô lại mải nghĩ chuyện YY mà quên chuyện đứng đắn? Ôm chăn vây quanh mình căn bản không muốn giơ tay chịu trói “Anh không biết phòng con gái không thể tùy tiện vào sao? Người Trì Phỉ đều bị anh thấy hết, anh phải chịu trách nhiệm!”

“Không cần, không cần, anh ấy thấy hết là vinh hạnh của mình!” Lúc này Trì Phỉ đã hoàn hồn đẩy Tân Đồng ở phía sau mình đi ra, bộ mặt lấy lòng, như vậy giống như tú bà thời cổ……dâng cô gái lên, mời đại gia ngài từ từ dùng.

“……”

“Vạn năm tổng tiến công?”Ôm lấy Tân Đồng, Trâu Thần cố ý vô tình cọ nhẹ bên tai cô nhẹ giọng “Tưởng tượng nhiều không có ý nghĩa? Anh thực hiện cho em ngay tại chỗ thế nào?” Trừng phạt khẽ cắn vành tai cô, nhìn bộ dáng cô kinh ngạc đến ngây ngốc, lại nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Một cái run sợ, Tân Đồng cảm giác toàn thân mình giống như có một luồng điện chảy qua, theo bản năng liền dùng tay chắn trước ngực anh.

Nhưng lúc này anh đã ôm cô đi tới phòng khách, nhìn thấy cánh cửa khép hờ kia lại thoáng mở rộng một chút, nụ cười trên miệng anh dần dần khuếch tán, tiếp tục nói bên tai cô “Không phải em muốn tìm thời gian nói rõ ràng với cậu bạn kia sao? Nhưng mà nếu có thể nói rõ ràng cậu ta vẫn còn dính đến em thời gian dài như vậy sao? Ngay cả em béo thành thế này cậu ta cũng không ghét bỏ?” Nắm chặt hai tay cô “Phối hợp diễn với anh, anh cam đoan cậu ta sẽ hiểu được, hai bên cũng không tổn thương, hơn nữa chỉ sợ Ngô Nhạc chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn, không thừa cơ hội này để cho cậu ta chết tâm, sau này đến trường học em cũng đừng trách anh hiện tại không nhắc em.”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô vô lực đặt trước ngực anh, đối với lời anh nói không có gì phản bác, cô cũng không muốn chuyện giống như Vu Phi lại lặp lại, tuy rằng tình huống bây giờ không giống nhưng mà quá mệt mỏi, nghe thấy lời anh nói liền tựa vào trong lòng anh, nghiến răng nghiến lợi cũng nhẹ giọng cảnh cáo“Nếu anh dám làm gì em, em không làm nhà họ Trâu rối tung lên em không tên Tân Đồng!”
Anh tin tưởng cô có năng lực này, dù sao anh cũng không có hứng thú với những cô gái ấu trĩ……Không biết Tân Đồng có biết tình cảnh hiện tại của anh thế nào hay không……

Một đêm ngủ rất tốt.

Có thể do hôm qua quá mệt, Trâu Thần chỉ ôm Tân Đồng, thống khoái ngủ cả đem, sáng sớm lúc thức dậy, nhìn thấy con heo nhỏ ngủ trong lòng mình, giống như có một con mèo dùng móng vuốt cào cào khiến cho anh ngứa ngáy, nhịn không được thừa dịp cô chưa tỉnh trộm hôn cô.

Bị người khác quấy rầy, Tân Đồng nửa tỉnh nửa mê không kiên nhẫn xoay người, đưa lưng về phía anh, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn khẽ chu.

Nhìn bộ dáng ham ngủ của cô, anh liền cảm giác giống như trong lòng dường như đã có khoảng trống thật lâu, có chút tịch mịch, từ phía sau gắt gao ôm cô.
Cuối cùng vẫn bị tiếng chuông cửa dồn dập làm cho tỉnh dậy.

Trâu Thần bất đắc dĩ rời khỏi cơ thể tỏa mùi hương, lôi thôi đi mở cửa, lúc này phá vỡ giấc ngủ của anh như vậy chỉ có vài người.

Vừa mở cửa, quả nhiên nhìn thấy cơ thể khoan khoái của Ngô Nhạc, phía sau còn có Mạnh Phỉ.

“Trâu Thần, vẫn chưa dậy sao? Nhanh lên, hôm nay em cùng anh đến thành phố A, em thi đậu đại học T!” Mạnh Phỉ hưng phấn đưa giấy thông báo nhập học của trường đại học T tới trước mặt anh.

“Mấy giờ rồi?” Tiểu Đồng vô thức dụi mắt, mặc áo ngủ lảo đảo đi ra, tha lỗi cho cô, cô nhất thời không phân biệt được bây giờ đang ở đâu, chỉ nhớ rõ mình ở cùng Trâu Thần.

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về giọng nói ôn nhu phát ra……

Chương 27:

“Không sai biệt lắm, dọn dẹp một chút rồi dậy đi.” Trâu Thần đi đến bên cạnh Tân Đồng thật tự nhiên nâng tay lau vật lạ vướng nơi khóe mắt.

“A.” Cô thật nghe lời, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhắm mắt lại để mặc anh lướt qua khóe mắt, hai má, cuối cùng là nhéo……Cô chỉ biết ham mê của anh ngày càng biến thái, không kiên nhẫn nâng tay xóa sạch, miễn cưỡng mở to mắt trừng anh “A!”

Nhìn thấy bóng dáng cô chạy nhanh như thỏ quay về phòng, anh nhíu mày, nhìn theo hướng cô vừa nhìn……

Ngô Nhạc dựa người vào cửa, một tay ngăn ở khung cửa phòng ngừa Mạnh Phỉ giận dữ vượt qua anh ta, tay còn lại giơ lên che hai mắt mình, nhưng mà xuyên qua kẽ tay lại có thể thấy rõ ràng đôi mắt anh ta đang đảo xung quanh.

Săc mặt Mạnh Phỉ cũng không tốt đẹp, nhìn tư thế kia dường như muốn nhào lại xé rách ai đó, lại bị Ngô Nhạc phòng ngừa kín mít, ngọn lửa giống như muốn lan đến đỉnh đầu……

“Như mọi người thấy, tôi phải đi cùng vợ tôi.” Không che giấu gì, Trâu Thần thừa nhận “Mạnh Phỉ nếu em muốn tìm bạn thì ở đây có sinh viên năm nhất trường đại học T.” Ngẫu nhiên anh lại nhiệt tình như vậy một lần. Cũng không muốn tiếp đãi khách, trự tiếp đi theo Tân Đồng về phòng “Rầm” một tiếng vang lên đem hếttất cả mọi người nhốt ngoài cửa.

“Ai cho anh vào!” Tân Đồng bị một màn vừa rồi làm cho thanh tỉnh, hai tay ôm quần áo che trước ngực, đôi mắt to tràn đầy uy hiếp trừng mắt nhìn Trâu Thần đứng ngoài cửa không nhúc nhích “Quay ra ngoài!”

Được rồi, Trâu Thần thừa nhận vừa rồi anh cũng không phải rất tuấn tú đi ra ngoài, mà bị một màn trước mắt này làm cho hoảng hốt bổ nhào về phía cửa……

“Khụ, cũng không có gì để xem, lớn nhất cũng chỉ là cỡ B, anh không có hứng thú với phụ nữ ấu trĩ!” Một bên nghe lời quay người một bên còn mạnh miệng, chép miệng, không nghĩ tới cô chưa trưởng thành nhưng lại có cơ thể như vậy, nhớ rõ lần trước bản thân sờ hình như không lớn như bây giờ……Nhưng ai có thể nói rõ ràng chứ?

“Sắc lang!” Tân Đồng bị xấu hổ đến đỏ mặt, hơn phân nửa người lộ ra ngoài cũng đều nhiễm một màu đỏ, vội vàng cầm áo sơ mi trước ngực mặc vào, ngẫm lại cảm thấy vẫn không đủ, oán hận đi tới đạp một cái.

“Đau!” Trâu Thần đau đến nỗi ngồi chồm hổm ôm chỗ bị thương “Nhóc con chết tiệt! Dùng lực cũng không nhẹ!”

“Ai cho anh nhìn trộm!”

“Đó là em bức anh xem đấy chứ? Ai bảo em thay quần áo lại không đóng cửa!”

“Ai bảo anh không gõ cửa liền đi vào!”

“Cùng lắm thì cho em nhìn lại!” Anh nói xong liền đứng lên muốn cởi áo.

“Nhìn thấy liền……” Cô đột nhiên phản ứng lại có gì đó không đúng “Cút ra ngoài!” Vội vã quát một câu.

“Em thay đồ xong rồi còn không cho anh thay đồ sao? Em có thể nói đạo lý một chút không?” Nói xong liền cởi áo, cởi trần đi đến tủ quần áo tìm áo sơ mi.

“Xong chưa?” Nghe thấy tiếng anh lật quần áo, mặt cô lại đỏ hơn, ngày hôm nay làm sao trôi qua chứ! Trong lòng bắt đầu cầu nguyện nhanh đến trường, để cho cô nhanh thoát khỏi con người biến thái này……

“Được rồi!” Trâu Thần vừa thắt cà vạt vưa quay người nhìn người đứng bên cửa sổ, khóe miệng thủy chung nở nụ cười thản nhiên.

“Hô!” Thở ra một hơi, Tân Đồng xoay người lại, lại nhìn Trâu Thần ăn mặc chỉnh tề, lúc này anh ngửa đầu, vẻ mặt mang theo ý cười thắt cà vạt, ánh mặt trời buổi sáng, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người anh, bóng dáng cường nghị của đàn ông tràn ngập mê người, lòng của cô có chút ngứa ngáy, sờ miệng che giấu sự xấu hổ của bản thân, ánh mắt không ngừng di chuyển.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn chưa đủ sao? Nhanh đi rửa mặt đi! Suốt ngày không biết trong đầu anh đang nghĩ gì!” Giọng nói có răn dạy cùng đắc ý.

“Không phải có loại có sẵn cà vạt trên áo sao? Sao lại phải tự mình thắt làm gì?” Cô xấu hổ đến nỗi quên phủ nhận, chính là liên tiếp không có gì để nói, cô nhớ rõ quân đội có phát loại quân phục trên áo có sẵn một cái cà vạt, ba cô dùng loại này, nhưng ông ngoại lại không dùng, mỗi lần cô hỏi, ông ngoại đều xoa đầu cô với bộ dáng cao thâm.

“Ai giống như em, ngay cả cơm anh cũng phải đưa đến miệng cho em? Nhanh đi rửa đi!”

“… …” Kêu rửa cái gì?

Tân Đồng đi ra khỏi phòng ngủ trước, kết quả vừa mới vừa mới đứng vững liền nhìn thấy một đôi mắt nhìn như muốn thiêu đốt cô “Làm làm làm gì vậy?” Sợ hãi lui về sau từng bước. Lui đến vùng an toàn.

“Không nghĩ tới mới gặp cô hai lần, thế nhưng lại khiến cho anh ấy dẫn cô về, đừng tưởng như vậy tôi sẽ buông tha!” Mạnh Phỉ thề son sắt.

“A, không dễ dàng buông tha là đúng rồi, nhưng mà chúng ta từng gặp nhau sao?” Oai đầu nhướng mày, thế nào cũng nghĩ không ra bản thân đã từng người này hay chưa.

“Cô!” Mạnh Phỉ chỉ vào Tân Đồng nhưng lại không nói được gì, trước kia đều là cô ta quên người khác, hôm nay cô ta thử cảm giác đó một lần….. “Cô đừng giả vờ ngây thơ với tôi, có bản lĩnh thì giữ chặt Trâu Thần! Tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu!” Đột nhiên phát hiện trong lòng mình đầy lửa giận mà không có nơi phát tiết “Nghe nói cô cũng là sinh viên năm nhất trường đại học T?” Bàn tay đang chỉ vào Tân Đồng, biến thành cái bắt tay, trên mặt nở nụ cười “Sau này chúng ta là bạn học, mình sẽ chiếu cố bạn nhiều hơn!”

Há miệng, nhíu mày bộ dáng giãy giụa “Tuy rằng từ nhỏ ông ngoại đã dạy tôi làm người phải lễ phép, đối phương bắt tay nhất định phải nắm nhưng tôi lại cảm thấy tôi không cần cô chiếu cố, sau này cô cần giúp đỡ cứ tìm đến tôi, nhưng……” Từ đáy lòng bày ra một nụ cười tinh khiết “Chúng ta thật sự không quen nhau!” Nói xong mang theo ý cười liền đi ngang qua người cô ta.

“……” Bàn tay vươn ra hung hăng nắm lại, ngọn lửa trong lòng Mạnh Phỉ càng dâng cao hơn.

“Chép miệng, không nghic tới nhóc con nhà cậu cũng có lúc lợi hại như vậy.”
Ngô Nhạc dựa vào Trâu Thần vuốt cằm suy nghĩ.

Trâu Thần không thay đổi sắc mặt “ Cô ấy thật sự không nhớ rõ! Không tin ngày nào đó cậu đến trường học thử xem, cậu đứng trước mặt chào cô ấy, cô ấy có khả năng làm như không thấy.”

“Vậy sao?” Ngô Nhạc mở to hai mắt nhìn.

“Ngu ngốc!”

“… …”

Hơn tám tiếng sau, Tân Đồng cùng mọi người rốt cuộc tới cổng trường đại học T ở thành phố A.

“Em thật sự không cùng anh đi thăm mẹ sao?” Trâu Thần xách hành lý của Tân Đồng đứng đó bất động.

“Chờ e thu xếp tốt mọi thứ rồi tự mình đi!” Tân Đồng không muốn để ý đến anh.

“Anh Trâu đẹp trai, em sẽ giúp anh nhắc nhở cô ấy!” Trì Phỉ thoải mái đi tới nói, sau khi tới thành phố A bọn họ tới trường cô trước.

“Anh Ngô, hành lý của em hơi nhiều, anh có thể giúp em đưa vào không?” Mạnh Phỉ không dán vào Trâu Thần như thường ngày, ngược lại xoay người hướng về phía Ngô Nhạc xin sự trợ giúp.

“Tiểu Phỉ, mình cũng có thể giúp bạn!” Thiệu Ngôn tích cực chủ động đưa ra hỗ trợ, dọc đường mọi người đều im lặng, chỉ có hai người Thiệu Ngôn cùng Mạnh Phỉ, giống như bạn thân đã nhiều năm không gặp nói không ngừng.

“Đừng, cậu cũng không ít đồ, chờ sau khi thu xếp xong chúng ta lại gặp nhau!” Lúc này Mạnh Phỉ không có bộ dáng cả vú lấp miệng em như mọi ngày, ngược lại hòa ái dễ gần như cô hàng xóm, chẳng qua cô ta không thể đè nén xuống, đắc ý nhìn thoáng qua Trâu Thần đang giằng co với Tân Đồng.

Trâu Thần thấy Thiệu Ngôn dời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn thấy nhóc con quật cường trước mặt, chân mày không khỏi nhíu lại “Khi nào em muốn đi thì gọi điện thoại báo cho anh một tiếng, anh đi với em!” Anh thỏa hiệp, hai ngày nay cũng đủ sức ép rồi, anh cũng đau lòng cô.

“Được.” Tân Đồng ngoan ngoãn trả lời, lại lấy hành lý trong tay anh “Trì Phì vào cùng em là được rồi, anh về thăm dì đi, thuận tiện giúp em gửi lời, em sợ lúc em đến sẽ dọa dì sợ.”

“Lại không muốn cho người khác thấy?” Anh cầm hành lý không chịu buông tay, anh liền như vậy không gặp được người?

“Đạo lý cơ bản, nhân sinh không quen chỗ mới, anh không thấy rõ ràng sao.” Đoạt không được, mếu máo, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to trong nháy mắt làm người ta mềm lòng.

“Vậy được, nếu ở ký túc xá không quen thì nói cho anh biết, nhà chúng ta còn một phòng trống.” Không muốn buông tha cô “Nếu không cuối tuần em đến đi, anh thay đổi đồ ăn cho em.” Thử thu hút cô.

Chu miệng, nâng tay nhéo cánh tay mình “Mẹ em ra lệnh cho em giảm béo, em vẫn nên rời xa anh đi!” Nói xong thừa dịp anh giật mình đoạt lấy hành lý, vô cùng vui vẻ túm Trì Phỉ chạy vào cổng, vừa chạy vừa quay đầu lại phất tay với anh.

Bộ dáng đắc ý của cô, anh từ xa nhìn lại, thế nào cũng cảm thấy luyến tiếc……