Bà xã đừng chạy – Chương 13- 14- 15

Chương 13:

ba-xa-dung-chay

 

“Ăn chút cháo đi.” Nhìn Tân Đồng vẫn chui vào đống sách, Trâu Thần cúi thấp đầu xuống, từ sau lần đón cô trước mặt mọi người, anh vẫn chịu đựng không nói gì với cô, muốn để cho cô dịu xuống, nhưng không nghĩ tới cô lại còn bướng bỉnh hơn anh, không nói chuyện với anh thì thôi, ngay cả anh nấu cơm cho cô cô cũng không ăn lấy một lần, chỉ là so với trước kia thì tiến bộ hơn, biết không thể tùy tiện về nhà ăn chực, nên ngày ngày không phải bánh mì thì là bánh bao, gần đây bởi vì sắp phải thi tiếng anh, không có cả thời gian ăn cơm, mấy ngày nay anh thường thấy cô lén ôm dạ dạy, haiz…….

Tân Đồng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay đẩy chén cháo ra xa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh nổi giận, anh đã cúi đầu trước, còn muốn anh làm thế nào chứ?

“Nói xin lỗi!” Có thể do gặp phải vấn đề khó, cô nhíu mày, vẫn không ngẩng đầu nhìn anh.

“Nói xin lỗi? Với ai? Với Vu Phi?” Anh nghiêng người dựa vào bàn sách, hai tay khoanh trước ngực vô cùng ưu phiền nhìn về phía cô, anh rất buồn bực, sáng hôm đó không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại nhắc tới thằng nhóc kia? “Chẳng lẽ cô quên tối hôm đó cậu ta làm gì cô sao?” Nghĩ lại dáng vẻ cậu ta ép cô vào vách đá, trong lòng anh đột nhiên nổi lên một cơn lửa.

“Nếu không phải anh tới trường học dẫn tôi đi ra ngoài, cậu ấy cũng sẽ không nửa đêm còn tới bờ biển uống rượu! Hơn nữa không phải anh cũng đã đánh cậu ấy phải nhập viện sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh cần phải đến gặp người ta nói xin lỗi sao?” Nói xong cô hung hăng ném bút lên trên mặt bàn, xoay người trừng mắt về phía anh.

Anh không thể giải thích được, rõ ràng ngày hôm sau khi từ bệnh viện trở về cô không nói gì, sao sau khi tan học cô lại bắt đầu không để ý tới anh? Chẳng lẽ cô ở trường đã xảy ra chuyện gì? Không tụ chủ lại dùng ngón tay xoa xoa mũi mình, khẳng định, tối hôm đó anh có lòng tốt đi đón cô không phải bị vứt bỏ sao, ở trường học có thể phát sinh ra chuyện gì? Nếu khồn phải là Vu Phi thì khẳng định có liên quan đến cô bé gọi là Lý gì kia! Xem ra anh phải vào trường cô xem xét một chút.

Cô trừng anh, lại phát hiện anh đang mất hồn, khẽ híp mắt, ngón tay xoa xoa chóp mũi, nhìn cũng biết đang có ý đồ xấu “Này! Anh đang có ý đồ gì đó, cẩn thận tôi khiến ôn nọi Trâu xử anh!” Nói xong giơ nắm đấm nhỏ ra trước mặt anh thị uy.
Anh thật sự không nhịn được bật cười, cô nhóc này, thật là đáng yêu “Cô có từng nghĩ sẽ nói với cậu ta cô lớn lên trong viện quân sự chưa? Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta ở bệnh viện, dường như là cậu ta tương đối thích bộ đội.”

“A?” Cô mơ màng trừng hai mắt, chuyện này là sao? Chẳng lẽ gần đây do chuẩn bị thi nên đầu óc cô mụ mị rồi? Sao lại không theo kịp suy nghĩ của anh chứ? “Cậu ấy thích tôi, không liên quan đến điều kiện gia đình tôi thế nào?”

Anh cười thần bí “Quan hệ rất lớn! Nếu không hai chúng ta đánh cuộc đi!” Nói xong lại đẩy chén cháo tới trước mặt cô “Cô ăn trước đi, ăn xong tôi sẽ nói cho cô.”

“Không ăn, anh nói trước đi!” Vẻ mặt cô nghiêm chỉnh, chân mày hơi nhíu lại, cái mũi nhỏ đáng yêu, đôi mắt vô cùng nghiêm túc.

Anh không nhịn mong muốn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cô, chỉ là dường như gần đây cô gầy đi không ít, cằm hơi nhọn cũng nhô ra, lúc này nếu anh không ra tay đoán chừng sau này sẽ không có cơ hội nữa, nghĩ tới đây liền đưa tay ra, khẽ nhéo lên khuôn mặt nhỏ của cô, thật là trơn mềm, giống như có thể nhéo ra nước.

“Ai da!” Cô phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra, che khuôn mặt đỏ ửng của mình, hung hăng trợn mắt nhìn anh “Anh làm gì thế? Nói không lại liền động tay động chân, không có lấy một chút tư cách của quân nhân!”

“Tư cách của quân nhân là gì? Mắng không nói lại, đánh không đánh trả? Cô còn tưởng rằng đang ở thời đại của ông ngoại cô sao? Bộ đội bây giờ không giống như ngày xưa, nịnh nọt có lúc có thể xảy ra, bắt nạt kẻ yếu là bình thường, cô xem những người trong quân đội, người mới vào bao giờ chẳng bị người cũ bắt nạt? Chỉ có ngu ngốc mới sống đơn thuần như vậy.”

Cô bị nói xong liền sửng sốt, Lôi Lôi đều nói cô được bảo vệ quá tốt, ở trong đại viện cô từng nhìn thấy bố mẹ cầm cây đánh con, chỉ là bất luận là ai, ở trước mặt cô đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, dĩ nhiên còn có một vài người khó chịu, giống như các chiến sĩ trước cách mạng, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cô không quan tâm, có nhiều người chơi cùng cô như vậy cô làm gì có thời gian để ý tới bọn họ chứ?

“Ngốc nghếch!” Anh vui vẻ nhìn bộ dáng ngu ngốc của cô, sau đó thừa dịp cháy nhà hôi của gõ lên đầu cô một cái rồi chạy mất, anh đã từng gặp nhiều người phụ nữ mưu mô, cô gái đơn thuần lại bướng bỉnh như cô thật là hiếm thấy.

“A!” Không đúng, lạc đề rồi? Cô tức giận nhìn bóng lưng anh, chỉ là bụng cô thật đói, cái bụng cô lại lần nữa kêu ra tiếng, cô khó chịu xoa xoa bụng, đôi mắt nhìn về phía chén cháo, anh nấu cơm rất ngon, xem như cô mộng du ăn đi, cô khẽ nâng chén cháo, hai mắt nhìn khắp mọi nơi, híp mắt sung sướng ăn.

“Rất hợp khẩu vị ha.” Anh lại lộ đầu ra, khuôn mặt cười gian trá, anh biết nếu anh ở đó cô sẽ không ăn, con mèo tham ăn này nhịn hai ngày đã là cực hạn rồi.
Ăn muỗng cháo cuối cùng, cô nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, khuôn mặt nhăn nhó, dở khóc dở cười.

Anh bình tĩnh lấy cái chén, khẽ vỗ đầu cô “Cô gái ngốc, vui vậy sao!”

“… …”

Ngày hôm sau ở thao trường trong trường.

Không biết ban đầu ai là người thiết kế thao trường, có đường chạy là plastic chạy thẳng đến quảng trường, xung quanh có nhiều bóng cây râm mát cho học sinh nghỉ ngơi, tất cả các hệ thống trang thiết bị đều đẹp đều hiện đại nhất, sân đá banh, sân bóng rổ, bóng chuyền, phân chia rõ ràng, ngay cả cầu lông cùng bóng bàn cũng có khu riêng, những thứ này đều là môn thể thao dành cho nam, nữ chỉ có thể ỉu xìu đứng ở quảng trường, hy vọng có thể tránh được ánh mặt trời.

“Đã học lớp mười hai rồi, không biết trường học nghĩ thế nào, còn lấy cớ hoạt động ngoại khóa, thời điểm này cũng đủ làm cho bọn mình mệt chết rồi.” Vu Phi không ra hoạt động cùng các bạn, ngược lại ngồi cùng với Tân Đồng.

“Không sao, hoạt động một chút cũng tốt, thật ra thì mình cũng muốn chơi, đáng tiếc không tiện lắm.” Tân Đồng hâm mộ nhìn qua khu đánh cầu lông, Lý Lâm đang thuần thục vung vợt bóng bàn, có thể do gần đây áp lực quá lớn, cô cất công ôn tập tới vài ngày trước thì bị thay thế, ngày mai là ngày thi tiếng anh, bây giờ cô rất buồn bực.

“Ngày mai phải thi rồi, Tiểu Đồng cậu cố gắng lên!” Cậu xoay người cô lại, đôi mắt cầu xin nhìn cô “Mặc kệ thắng thua thế nào cậu chỉ cần cố gắng hết sức là được, đến lúc đó mình sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho cậu! Cố găng lên!” Cậu cười giơ nắm đấm trước mặt cô, dưới ánh mặt trời nụ cười sáng lạn khiến người khác không thể mở mắt, chỉ là nụ cười của cô bây giờ lại tiết lộ tâm tình cô rất tốt.

Chương 14: 

“Cô nói ở trường có người dán ảnh lung tung lên bảng thông báo, còn viết những lời lăng nhục Đồng Đồng nhà tôi?” Trâu Thần nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, đã sớm đoán được ở trường cô phát sinh chuyện gì đó nhưng không nghĩ tới những đứa nhóc mày lại sử dụng cách thức nham hiểm như vậy, khiến cho toàn trường đều biết, đây đều là do ảnh hưởng của những bộ phim trên TV.

Trì Phỉ liên tục gật đầu, hai mắt nhìn chằm người Trâu Thần đứng trước mặt, người ta thường nói những người mặc quân phục đều rất đẹp trai nhưng có thể đẹp trai như người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thì thật là hiếm thấy, đẹp trai đến nỗi không có từ nào đễ diễn tả. Cô đã nói rồi, Tân Đồng đứng cùng Vu Phi nhìn thế nào cũng không thấy hợp, bây giờ nghĩ lại, chỉ có người đàn ông trước mặt mới xứng với Tân Đồng ngốc, cộng với thần thái trên người anh thoạt nhìn không giống như người bình thường “Ngày mai Tiểu Đồng sẽ tham gia kỳ thi rồi, tôi sợ sẽ có người ở kỳ thi chơi xấu cô ấy, cô gái ngốc nghếch này luôn tin người, lại nói từ trước tới giờ cô ấy không phòng bị ai bao giờ, có lúc tôi không biết là cô ấy quá hiền hay là quá ngu ngốc……” Cô còn chưa nói hết liền nhận được ánh mắt Trâu Thần bắn tới, không tự chủ được rùng mình một cái.

“Cô ấy được bảo hộ quá tốt.” Thu hồi ánh mắt của bản thân, anh bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.

“Đúng vậy, nếu không phải hôm nay anh xuất hiện, tôi sẽ không biết cô ấy có lai lịch lớn như vậy, cả ngày cứ ngốc nghếch…..” Cô im lặng vẫn không được sao? Đừng dùng ánh mắt lạnh băng đó nhìn cô…….

Trách không được người ta nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, Trì Phỉ này so với Lý Lâm thì hợp với cô nhóc ngốc nghếch nhà anh hơn, Trâu Thần thu hồi ánh mắt nhìn lên bàn, trên bàn có một vài món điểm tâm ngọc, anh nhìn đã thấy ngán “Mấy thứ này đều là gọi cho cô, ở trường nhớ quan tâm cô ấy giùm tôi một chút.” Nói xong liền đứng dậy trả tiền, xoay người rời đi.

Trì Phỉ nhìn một đống điểm tâm xa hoa trên bàn nhất thời bần thần…..
Ngày thi hôm đó.

Mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng trong lòng Tân Đồng vẫn không chắc chắn lắm, tiếng anh là điểm yếu của cô, không giống như môn toán là lợi thế của cô, không cần đầu óc thông minh chỉ cần dựa vào công thức nhất định có thể được 6, 7 phần, lần này thi anh văn chủ yếu là dựa vào cái miệng, đứng sau khán đài, cô ôm tay trước ngực, một lần lại một lần hít sâu, một lần lại một lần tự nói với bản thân không cần khẩn trương.

“Thầy Trương, tôi đột nhiên cảm thấy hối hận.” Không biết từ khi nào, giáo viên tiếng anh kéo giáo viên chủ nhiệm của Tân Đồng tới hậu trường “Không biết bây giờ có thể sửa đổi danh sách dự thi không.” Giáo viên tiếng anh khẩn trương khoanh tay trước ngực.

“Thầy Dư, lúc trước là thầy nói tôi đề nghị Tân Đồng thay thế Lý Lâm, sao đến giờ phút này thầy lại hối hận chứ?” Thầy Trương rõ ràng không đồng ý.

“Lúc trước tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho Lý Lâm, trong khoảng thời gian này thành tích của cô bé quả thật không thích hợp phân tán năng lượng vào những việc khác, mà thành tích của Tân Đồng luôn ổn định, chậm trễ vài ngày cũng không sao. Nhưng đây là cuộc thi tiếng anh cấp thành phố, tôi sợ Tân Đồng làm chúng ta mất mặt, tôi cũng xấu mặt không chịu nổi.”

Ngược lại Tân Đồng đứng trong góc nghe thấy cuộc đối thoại của hai thầy giáo lại rất bình tĩnh, cô buông hai mắt, im lặng đứng đó, giống như mọi thứ chung quang đều không thể quấy rầy cô.

“Tôi tin tưởng Tân Đồng.” Thầy giáo Trương khó chịu khi nghe người khác nói xấu học trò thân yêu.

“Nhưng tôi cảm thấy Lý Lâm có thể nắm chắc cơ hội hơn, dù sao cô bé cũng ở nước ngoài một thời gian, nói tiếng anh giống như tiếng mẹ đẻ. Tôi thừa nhận Tân Đồng thông minh hơn Lý Lâm nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm va chạm với người bản địa, hơn nữa điểm tiếng anh của cô bé luôn ở mức trung bình, thành tích môn tiếng anh của cô bé đột nhiên tăng cao, tôi luôn giữ ý kiến, dù sao thì thi tốt nghiệp mới có thể thấy được thực lực, đưa bé này có lòng ham hư vinh, nhất định không có khả năng gì.”

“Thầy Dư! Đừng quên thầy là một nhà giáo! Học sinh có thể không hiểu chuyện, ít nhất còn có nhóm giáo viên chúng ta, thầy không phải là giáo viên của Tân Đồng sao có thể nói như vậy!” Thầy Trương thật sự nghe không nổi những lời thầy Dư nói, có chút tức giận xoay người rời đi.

“Tôi nói đều là sự thật, thầy tức giận cái gì chứ, đợi lát nữa trường chúng ta bị Tân Đồng làm xấu mặt, tôi xem thầy lên mặt với ai!” Thầy Dư sau khi bị răn dạy, cảm xúc rất là bất mãn, đi theo phía sau thầy Trương miệng luôn lầu bầu lẩm bẩm.

“Phù!” Tân Đồng từtrong góc đi ra thở ra một hơi, mặt không biểu cảm nhìn bóng lưng hai thầy giáo đã đi xa, bàn tay dần nắm chặt lại giống như một lời thề.

“Mời thí sinh số 6……Tân Đồng.”

Tân Đồng chậm rãi từ khán đài đi lên, cô không nhìn thấy rõ hết tất cả mọi thứ dưới khán đài, chỉ có mấy bóng đèn chói mắt bao quanh cô, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, cô lại không biết đâu là thật lòng, đâu là cổ vũ, không sao, chỉ cần hôm nay cô đứng đây, cô sẽ cố gắng hết mình, người khác không biết cô phải trả giá thế nào, cô cũng không thể có lỗi với nỗ lực của bản thân!
Nắm chặt tay, mặt mỉm cười bắt đầu thi.

Tân Đồng mới mở miệng, mọi người ở dưới đều ngớ người, âm giọng đúng kiểu mỹ, giọng nói lưu loát, cử chỉ thích hợp, biểu cảm hoàn mỹ, phảng phất như không phải bọn họ đang ở một kỳ thi tiếng anh mà là đang tha gia một cuộc diễn thuyết của người nước ngoài.

Nhưng dù sao Tân Đồng không phải là thần đồng, cô không có khả năng biến bản thân bỗng chốc trở nên hoàn mỹ như vậy, nhất là khả năng tiếng anh của bản thân, cô diễn thuyết được một nửa thì đột nhiên dừng lại, giật mình khi bản thân nhất thời quên mất đoạn dưới của bài thi, nhất thời sốt ruột, trong đầu càng trở nên trống rỗng, dưới bao nhiêu ánh đèn chiếu về phía cô, trên trấn cô toát mồ hôi, sốt ruột cắn môi dưới, không thể, cô không thể cứ như vậy thua ở đây!

Lúc này, dưới khán đài có một tràng vỗ tay vang lên, Tân Đồng theo bản năng nhìn xuống, tuy không thấy rõ là ai nhưng có thể nhìn thấy mo hồ, nhưng cái nhìn mơ hồ này lại khiến cho Tân Đồng không nhin được bật cười, người này đứng từ xa dùng cơ thể mô phỏng một chữ cái, mà chữ cái này đúng là chữ cái đầu tiên trong từ mà cô quên mất, mà cảnh này lúc ở nhà cũng đã từng xuất hiện, vì thế cô lại có thể nhớ rõ bản thảo,không còn buồn nữa, nếu tất cả mọi người đều không quan tâm cô, ít nhất còn có một người đứng về phía cô!

Tân Đồng kết thúc bài thi sau một tràng vỗ tay mãnh liệt, cô mang theo nụ cười ngọt ngào khom người cúi chào mọi người sau đó đi vào hậu trường.

Ở phía sau hậu trường cô gặp Vu Phi, cậu mặc một bộ đồ tây, cùng với cặp kính có viền bạc, nhìn qua có vẻ ưu nhã tuấn tú.

Tân Đồng mỉm cười nghênh đón, lại không nghĩ tới Vu Phi mặt không biểu cảm nhìn thoáng qua cô, cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn lại hai bàn tay trống không của mình, nhất thời không thể tin được người vừa rồi là Vu Phi, người mà luôn chăm sóc cô!

“Mời thí sinh số bảy……Vu Phi.”

Nghe câu nói đó, Tân Đồng nhẹ nhàng thở ra, cô nhất thời quên mất người tiếp theo là Vu Phi, thời khắc khẩn trương như vậy nếu là cô cũng sẽ không có tâm tình làm gì, cô im lặng quay về ghế dành cho thí sinh, trong lòng thầm cổ vũ Vu Phi cố lên.

Vu Phi quả nhiên là Vu Phi, tiếng anh lưu loát của cậu có thể chinh phục hết tất cả mọi người, dường như không có sai lầm, hơn nữa còn có thể khơi động không khí tại hiện trường, không đợi cậu đi xuống, các giáo viên dưới khán đài đã có lựa chọn.

Tân Đồng ngồi đó trong lòng không nhịn được tự hào đứng lên, giống như đứa trẻ nhà mình khiến bản thân vẻ vang, nụ cười rực rỡ.

Lúc công bố kết quả thi, Vu Phi không ngoài dự đoán giành được giải nhất, mà lúc Tân Đồng được tuyên bố giành giải hai, một chuyện không tưởng được đã xảy ra.

Tân Đồng ngơ ngác đứng tại chỗ, khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười, chưa kịp bước chân lên khán đài nhận giải đã bị giọng nói quen thuộc đánh gãy.

“Em cảm thấy bạn này không thể nhận giải hai, em đề nghị các vị giám khảo xem xét lại!”

Chương 15:

Lý Lâm được Trần Tuệ từ sau đỡ đi tới, trên mặt vẫn còn vết thương rất rõ ràng, đi kèm cùng vết thương là những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô, cho dù Trần Tuệ dùng hai tay ôm cô ta, nhưng cô ta vẫn đi khập khiễng, đôi mắt thường xuyên kiêu ngạo buông thỏng xuống, không có một chút lạnh lùng, ngược lại còn có chút điềm đạm đáng yêu, hai tay nắm chặt áo Trần Tuệ, giống như cố gắng chịu đựng hoặc đang sợ hãi gì đó.

Lúc mà Lý Lâm xuất hiện, Tân Đồng mặt không có biểu cảm, đứng im tại chỗ, cô không phải ngu ngốc, vẫn là cô không chịu thừa nhận mà thôi.

Sau hôm thầy giáo tuyên bố cô thay thế cô ta, Lý Lâm liền mời cô tới nhà làm khách, nói là muốn chúc mừng cô được thầy giáo khen, lúc ấy cô còn ngượng ngùng, nhưng lúc cô cùng Lý Lâm ở trong phòng chơi đùa, không biết Lý Lâm lấy ý tưởng từ đâu, cô ta dùng một cái khăn mặt ngồi trên ghế ghì chặt vào cổ cô, lúc bắt đầu cô chỉ nghĩ là Lý Lâm đùa, chỉ lơ đãng một chút thì chiếc khăn càng ngày càng siết chặt, chặt đến nỗi cô không thể thở nổi, liều mạng giãy giụa, bởi vì cô ta đè cô nằm trên ghế, nên cô không thể dậy được, ở phía sau lại là cái ghế dựa, trong giây phút đó cô như nghe thấy tiếng tử thần gọi, không giãy giụa cũng không biết gì.

Lúc cô có ý thức thì phát hiện cô cùng ghế dựa ngã lăn trên mặt đất, mà Lý Lâm ngồi bên cạnh chơi máy tính, không có hoảng hốt cùng xin lỗi, lúc cô ta quay đầu nhìn về phía cô, cô cảm thấy rõ ràng ánh mắt không kiêu ngạo như bình thường mà là hoàn toàn lạnh lùng, loại ánh mắt khinh thường……

Tân Đồng lắc lắc đầu, làm cho bản thân thức tỉnh, giương mắt dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Lâm.

“Bạn học, em làm sao vậy?”

Lý Lâm dùng ánh mắt thống khổ nhìn Tân Đồng “Em không không nghĩ đứng ở đây nói ra mọi chuyện, chính là, chính là……” Cô ta cúi đầu cắn chặt môi dưới, trong mắt còn đọng lại nước mắt “Em không nghĩ bạn em càng ngày càng xa em.” Cô ta cố ý nói vết thương trên người cô ta đều liên quan đến Tân Đồng, đột nhiên ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tân Đồng“Tiểu Đồng, mình có thể cho cậu mọi thứ, nhưng mình hy vọng cậu có thể trực tiếp nói với mình chứ đừng dùng thủ đoạn như vậy, mình có thể nhường Vu Phi cho cậu, tất cả công danh vinh dự đều có thể cho cậu, ngay cả thi đua tiếng anh mình cũng có thể đưa cho cậu nhưng mình chỉ hy vọng cậu có thể quay đầu lại, không cần tiếp tục đi trên con đường kia! Bạn cần tiền, mình có thể cho cậu, bạn muốn gì mình đều có thể cho bạn, xin bạn đừng chà đạp bản thân, không cần……” Cô ta thống khổ dùng hai tay ôm trán, chậm rãi quỳ xuống hướng về phía Tân Đồng.

Xung quanh xôn xao, cúi đầu chửi rủa Tân Đồng không biết suy nghĩ,giờ khắc này cô mới phát hiện đối với sự phản bội của Lý Lâm cô không có một chút suy nghĩ gì, không phải tim không đau, mà là đau đến nỗi không thể nói gì, khóe miệng khẽ nhếch, quay đầu nhìn về phía Vu Phi “Bạn Vu Phi, lần này bạn giành giải nhất của cuộc thi, bạn cảm thấy mình có tư cách nhận giải hai hay không? Bạn cảm thấy thế nào đối với sự cầu xin của bạn Lý Lâm?”

Vu Phi nghe thấy Tân Đồng nói chuyện với mình bằng giọng nói xa lạ liền hiểu, mà cả hiện trường cũng đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người theo bản năng khống chế hô hấp của mình, chỉ sợ sẽ tạo ra tiếng động.

“Tiểu Đồng.” Vu Phi không dám ngẩng đầu nhìn cô, mà đi đến bên cạnh Lý Lâm đỡ cô ta đứng dậy “Kỳ thật người mình yêu luôn là Lý Lâm, nếu không phải bởi vì lúc trước cậu ấy biết cậu thầm mến mình mà cầu xin mình yêu bạn, mình sẽ không rời xa cậu ấy, mà bây giờ cậu đã có được những thứ mà cậu muốn, mình nghĩ, mình có thể quay về bên cạnh cậu ấy rồi, mình không mong gì hơn.” Cậu ta có vẻ như đang giãy giụa chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phí Tân Đồng “Cầu xin cậu buông tha cho Lý Lâm, cậu ấy bền ngoài lạnh lùng, kỳ thật nội tâm cực kỳ yếu đuối.” Không nhìn Tân Đồng trả lời mà vẫn vì Lý Lâm nói chuyện, một nửa là theo lời Lý Lâm nói, một nửa là vì Lý Lâm mà cầu tình, bất quá rốt cuộc là vì cái gì trong lòng cậu ta là rõ nhất.

Tân Đồng vẫn thản nhiên cười như cũ nhưng khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống, người cậu ta yêu vẫn luôn là Lý Lâm? Vậy cô là gì? Cô vẫn luôn thầm mến cậu ta? Là cô bắt cậu ta theo đuổi cô suốt hai năm trời? Lý Lâm nội tâm yếu đuối, chẳng lẽ nội tâm cô mạnh mẽ đến nỗi có thể để cho bọn họ tùy ý phản bội, tùy tiện nói xấu sao? A, đây vẫn luôn là người cô tin tưởng, vẫn là người mà cô cảm thấy áy náy sao? Cô cảm thấy mắt cô thật sự mù rồi mới có thể lúc nào cũng tin tưởng nhóm người trước mặt này! Hóa ra cô lại nghĩ thế giới này, xã hội này, trường học này quá đơn giản, hóa ra bản thân mình lại là đứa ngu ngốc nhất!

“Vu……” Cô vừa định mở miệng bào chữa cho mình, lại bị một tràng vỗ tay đánh gãy.

Ba! Ba! Ba Cùng với tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một đội binh sĩ theo trật tự tiến vào, phân thành hai hàng ở lối vào, đồng thời cũng gây nên một trận xôn xao.

“Thật là phấn khích!” Trâu Thần cuối cùng cũng xuất hiện ở hiện trường, chậm rãi bước ra từ giữa đội binh sĩ, khi anh đi ra lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, anh đứngtrước ban giám khảo, im lặng nhìn bọn họ “Tôi vốn dĩ muốn xem cuộc thi tiếng anh nhưng lại trở thành nơi cho bọn họ tố cáo lẫn nhau, các vị giám khảo, tôi cảm thấy các vị nên xem lại cách giáo dục còn có cách quản lý học sinh của chính mình!” Đôi mắt lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú cùng với bộ quân phục khiến anh trông sáng ngời, so với vương giả còn khí thế hơn, áp bách đến nỗi không ai dám phản bác lại.

Anh không nói nhiều với người khác, mà đi thẳng tới bên cạnh Tân Đồng, chưa từng có động tác thân thiết như vậy, chính là vô cùng đơn giản dùngcơ thể che chắn cho cô, giống như dù có chuyện gì thì cũng có anh cho cô dựa vào “Còn có bạn học này.” Rõ ràng chính là khinh thường “Lúc nói chuyện xin cậu hãy t ỉnh táo một chút, bạn gái cậu tinh thần đã không bình thường, cậu có nhiệm vụ phải nhắc nhở cô ta đi chữa bệnh kịp thời hoặc uống thuốc chứ không phải cùng điên với cô ta! Hơn nữa cho dù ba cô ta có vì buôn lậu mà vào tù, cũng không thể tự hại mình thê thảm như vậy rồi đi hại người khác, tôi cảm thấy phải tường trình kịp thời, mấy tên kia bình thường lấy của cô ta không ít tiền, sao lại ra tay nặng như vậy chứ?” Toàn trường giật mình, hơn nữa Lý Lâm trong lòng Vu Phi còn không thể khống chế run rẩy mà đứng dậy.

Trâu Thần vừa định đưa Tân Đồng rời đi, đột nhiên quay người nhìn về phía Vu Phi nói “Còn có một điều quan trọng, bệnh ảo tưởng của cậu cũng phải điều trị kịp thời, đừng nói Tân Đồng thầm mến cậu, tôi cảm thấy tỷ lệ cô ấy xem trọng cậu rất nhỏ, cô gái từ nhỏ lớn lên trong viện quân sự có thể nhìn xa hơn, ánh mắt nhìn người rất tốt, so sánh cao thấp, cô ấy thông cảm cậu vất vả, cậu cũng phải chịu đựng tính tình khó chịu của cô ấy mỗi ngày.” Nói xong lại lịch sự đối với ban giám khảo “Các vị giám khảo, xin lỗi vì đã quấy rầy, chúng tôi không tham gia cuộc thi đấu bất chính như vậy, đồng thời hoan nghênh các vị có thời gian có thể cùng chúng tôi đi tham gia tiếng anh cấp tỉnh.” Nói xong cũng không quay đầu lại đưa Tân Đồng rời khỏi nơi làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, một đội binh sĩ đi theo anh, giống như khi đến không tiếng động rời khỏi hiện trường.

Đuổi đội binh sĩ về trước, Trâu Thần vội vàng giữ chặt Tân Đồng đang đi về phía trước.

“Muốn khóc, tôi cho cô mượn bờ vai của tôi.” Nhìn cô vẫn không nói gì, anh hơi xao động, anh không muốn tất cả những chuyện của ngày hôm nay gây ảnh hưởng xấu tới cô.

“Không muốn khóc.” Cô thản nhiên nói “Chỉ cảm thấy rất mệt.” Hít sâu một hơi “Anh nói xem có phải tôi thật sự rất ngu ngốc không? Ngu ngốc đến nỗi người khác bật cười?”

“Có thể có một chút như vậy?” Anh cố ý đùa với cô.

“Tôi cảm thấy rất nhiều, lúc trước anh nói tôi không nói xuất thân của mình với Vu Phi có ảnh hưởng rất lớn, có phải cũng đã đoán được cục diện ngày hôm nay?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cũng không định trả lời, anh không muốn nói cho cô biết Vu Phi chưa từng thích cô, cũng không muốn nói cho cô biết bởi vì Lý Lâm đồng ý cho Vu Phi xuất ngoại mà phản bội cô, lại càng không muốn nói tất cả đều là kế hoạch của Lý Lâm, chính là lúc bắt đầu khi cô xảy ra tai nạn khiến cô suýt nữa mất mạng, còn có trong trường thường xuất hiện cảnh sát…..Rất nhiều, rất nhiều, anh thầm nghĩ muốn bảo vệ thân phận của cô, tất nhiên những lúc cô ở cạnh anh thì tốt hơn, có điều anh càng hy vọng cô có thể dần dần trưởng thành, cho dù có thành gian thương cũng hy vọng cô bình an, vui vẻ…….

Nhìn anh không có ý muốn trả lời, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, giống như đang tìm sự kích thích “Anh đem việc làm lớn như vậy, không sợ người lớn biết sao, nhất là ông nội Trâu?”

“Chính là muốn cho ông nội biết! Nếu không tôi cũng sẽ không mượn nhiều binh sĩ tới giúp cô trấn áp như vậy……” Anh đột nhiên phát hiện ra bản thân nói ra điều gì đó.

Cô quay về phía ánh mặt trời nở nụ cười “Quả nhiên là trấn áp được, ngay cả tôi còn bị chấn động.”